Một quyển sách
đã truyền cảm hứng cho hơn 350 triệu người
thoái xuất khỏi Đảng Cộng Sản Trung Quốc

CUỘC SỐNG VÀ HY VỌNG ĐÃ QUAY TRỞ LẠI (Phần III)

08/17/2007

Tên tôi là Connie Ji. Bố tôi, hai người chú của tôi, bà ngoại tôi và cậu tôi đều bị bệnh ung thư. Trong thế hệ gia đình của tôi, thì chị của tôi, anh họ tôi, và tôi đều mắc căn bệnh đó. Hiện giờ tất cả mọi người trong gia đình tôi đã chết, trừ chị tôi và tôi. Tổng cộng có 8 người trong gia đình tôi bao gồm cả tôi đều bị ung thư.

Nội dung

Thể chất yếu và bị chứng mất ngủ trong hàng thập kỷ, nhưng giờ đây cuộc sống của tôi đã thay đổi và được cải thiện

Tôi sinh ra trong một gia đình bác sĩ. Tôi nghe mẹ tôi kể lại rằng tôi bị đẻ non và rất yếu về mặt thể chất từ khi còn bé. Mẹ tôi nói rằng tôi còn bị thủy đậu hai lần. Lần thứ hai khi tôi bị thủy đậu, bệnh lan sang cả mắt. Vì bố tôi là bác sĩ nên tôi đã được cứu kịp thời.

Dưới ảnh hưởng và giáo dục của bố, tôi luôn luôn thích tập thể dục. Kể từ khi học tiểu học, tôi đã thích chạy và chơi bóng rổ. Tôi đã duy trì những thói quen này trong nhiều năm. Kết quả là trong những năm còn đi học, tôi đã rất khá trong các môn học thể dục. Tuy thế nhưng tôi lại rất kém ở những hoạt động yêu cầu sức khỏe và sự bền bỉ. Tôi trông rất gầy và ăn không ngon miệng. Trong khi học tôi cảm thấy không có sức khỏe nhiều lắm. Vào năm 1959 khi khi tôi chuẩn bị thi vào đại học, tôi bắt đầu bị bệnh mất ngủ. Đó là một gánh nặng mà tôi phải mang trong suốt 38 năm trời. Sau khi học xong đại học, tôi vẫn tiếp tục tập thể dục đều đặn. Từ khi còn trẻ tôi vẫn có thể cố gắng học được với một khối lượng kiến thức và bài vở rất lớn. Thế nhưng tôi vẫn không thể làm gì được đối với bệnh mất ngủ của mình.

Vào năm 1964, khi tôi chuẩn bị tốt nghiệp và được phân công công tác ngày nào tôi cũng đi đến bể bơi trong trường để bơi 1000m. Tôi hiểu rằng bởi vì tôi có thể chất kém, nên tôi phải cố gắng để có được một thân thể khỏe mạnh. Sau khi đi làm, tôi rất chú ý đến chuyện ăn uống và dinh dưỡng, và cũng vẫn duy trì việc thường xuyên tập thể dục. Tuy nhiên, việc có một thân thể khỏe mạnh tràn đầy sức sống vẫn năm ngoài tầm với của tôi.

Vào năm 1970, khi tôi đi đến Trường cán bộ Wuqi ở Xichan, ngoài việc chơi bóng rổ, tôi còn bơi lội vào cả mùa đông. Tôi nhớ lại rằng hồi đó trời có tuyết rơi nặng khi tôi đi bơi. Các bạn cùng lớp của tôi ở Trường cán bộ Wuqi đi ra để xem. Tôi bơi khoảng 100m trước khi lên bờ. Tôi cảm thấy tự hào về thành tích của mình và trở về với một nụ cười. Tôi có thể chơi 2 trận bóng rổ đồng thời ở trên 2 sân quay lưng lại với nhau nên tôi cảm thấy rất hài lòng về mình. Tuy nhiên, chứng mất ngủ trầm trọng đã quay trở lại ám ảnh tôi. Tôi lại cảm thấy mất sức và ăn không còn ngon miệng như một người trẻ tuổi bình thường nữa.

Vào năm 1971, tôi quay trở lại nhà máy và lập gia đình. Chứng mất ngủ của tôi đã trở nên tồi tệ hơn sau khi có hai đứa con và khối lượng công việc trở nên nhiều hơn. Tôi đang ở độ tuổi 30, và tôi vẫn có thể duy trì được bằng cách uống một liều thuốc ngủ nhỏ để nghỉ ngơi mà còn có sức để học tập và làm việc. Sau đó tôi quyết định thử tập Thái cực quyền thay các bài tập thể dục bình thường, và tôi tiếp tục tập hơn 20 năm sau đó.

Tuy nhiên, chứng mất ngủ kinh niên đã trở nên tồi tệ hơn theo thời gian.

Trước khi tôi về hưu vào tháng 9/1997, để có một tối ngủ ngon tôi phải uống 5 viên thuốc ngủ và một chai bia vào bữa tối. Gần như hôm nào tôi cũng phải như vậy. Bia và thuốc ngủ đã làm hỏng gan và tim của tôi. Khi tôi còn trẻ, tôi bị viêm gan mãn tính, nhưng đã chữa khỏi; tuy nhiên các chức năng gan của tôi đã trở nên rất kém trong một thời gian dài. Sức khỏe của tôi đã kém đến mức mà nếu như buổi tối tôi chỉ ngủ ít hơn một chút thì ngày hôm sau tôi sẽ bị đau đầu đến mức không thể làm được việc gì. Tôi cũng có các vấn đề về tiêu hóa và sẽ rất khó có thể ngủ lại được nếu tôi bị tỉnh giấc vào ban đêm. Có vẻ như là bất cứ xáo trộn nào trong cuộc sống hàng ngày cũng sẽ làm cho tôi không thể ngủ được. Hồi đó, tôi đã thử rất nhiều cách chữa bệnh khác nhau nhưng đều vô dụng, và tôi mới chỉ có 57 tuổi. Tôi nghĩ rằng sau khi tôi về hưu, cách còn lại duy nhất để cho tôi thử là Khí công.

Vào tháng 9/1997, khi tôi biết rằng tôi có thể về hưu sớm tôi đã nộp đơn xin. Vào lúc đó, một người họ hàng của tôi và chồng của cô ấy đã bắt đầu tập Pháp Luân Công. Sau khi biết rằng tôi đã về hưu, họ mời tôi đi đến điểm luyện công ở Nhà máy 930 để tập. Vào lúc đầu, tôi chỉ tập vào buổi tối và sau đó chúng tôi đến điểm luyện công ở Công viên Jinhua. Hồi đó là vào dịp Tết nguyên đán và tôi đã trải nghiệm được những thay đổi đáng kinh ngạc sau khi tập Pháp Luân Công chỉ mới 3 tháng. Tôi đã không còn cần phải uống thuốc ngủ mà tôi đã phải sống phụ thuộc vào trong hàng thập kỷ. Tự nhiên tôi có được sức khỏe mà tôi mơ ước hồi còn trẻ. Một lần tôi đi đến ga tàu hỏa để đón đứa cháu gái và bởi vì tàu bị trễ, tôi chỉ được ngủ có 3 tiếng vào đêm hôm đó. Ngày hôm sau, tôi vẫn cảm thấy hoàn toàn khẻo mạnh và luyện công và học các bài giảng của Pháp Luân Công như bình thường. Điều này là không tưởng đối với tôi trước kia.

Sau khi hàng thập kỷ yếu ớt và không hạnh phúc, cuộc sống của tôi đã thay đổi hoàn toàn. Tôi đã cảm thấy khỏe hơn rất nhiều và đã có thể ăn tất cả các loại thức ăn mà trước kia tôi không dám ăn. Vợ tôi thường xuyên nói về việc tôi trông đã khỏe hơn trước như thế nào. Khi tôi đạp xe đến nhà người anh, tôi không còn cảm thấy mệt như trước kia nữa. Ngày hôm sau, tôi vẫn có thể đạp xe đi đến nhà một người anh khác. Nét mặt tôi trở nên hồng hào khỏe mạnh, và cân nặng của tôi cũng đã tăng lến đến một mức khỏe mạnh. Tất cả mọi người xung quanh tôi đều cảm thấy kinh ngạc về những tiến triển lớn của tôi. Khi một người đồng nghiệp cũ gặp tôi ở trên đường, cô ấy rất ngạc nhiên và nói “Nếu anh không nói với tôi, tôi sẽ không nhận ra được anh.” Cô ấy nói rằng tôi đã trở nên một người hoàn toàn mới.

Tôi chỉ là một trong số rất nhiều ví dụ về việc Pháp Luân Công đã cải thiện cuộc sống của các học viên như thế nào. Do những lợi ích đáng kinh ngạc mà bản thân tôi đã trải nghiệm được, tôi sẽ không bao giờ ngừng tập luyện.

Một bệnh nhân có khối u hắc tố ác tính đã khỏi bệnh

Tôi sinh ra ở một trong những thành phố lớn ở miền Bắc Trung quốc. Trong năm đầu tiên mà kỳ thi đại học ở Trung quốc được tái thiết lập, tôi vào khoa tiếng Hán của trường Đại học Sư phạm. Tôi tốt nghiệp vào năm 1982, và bắt đầu làm công việc biên tập và đưa tin cho một trong những tờ báo ở thành phố thủ phủ của một tỉnh. Vào năm 1985, tôi nhận một vị trí phóng viên ở một tờ báo ở một thành phố ở miền Nam Trung quốc.

Mối quan hệ của tôi với Pháp Luân Đại Pháp bắt đầu vào đầu tháng 5/1999. Vào thời gian đó tôi bị chẩn đoán là bị một khối u ác tính và quay trở về quê để điều trị. Tôi được nhập viện vào bệnh viện trường y. Việc điều trị bao gồm cả việc tháo khớp ngón cái của bàn chân phải. Sau khi phẫu thuật, một học viên Pháp Luân Đại Pháp giới thiệu với tôi băng ghi âm các bài giảng và quyển sách Chuyển Pháp Luân của Sư Phụ Lý Hồng Chí. Tôi bắt đầu nghe các bài giảng của Sư Phụ trong khi vẫn còn phải nằm trên giường. Khi tôi có thể ngồi dậy được, tôi đọc quyển Chuyển Pháp Luân. Sau khi trở về nhà, tôi bắt đầu tham gia luyện công vào buổi sáng và học Pháp với các học viên ở khu vực gần nhà. Trong vòng 2 tuần, tôi không còn cần phải chống gậy và ngồi trên xe đẩy nữa và tôi đã có thể tự đi bộ được. Không lâu sau đó, với sự khuyến khích của các học viên khác tôi đã có thể ngồi thiền trong vòng nửa tiếng và tâm tính của tôi cũng được đề cao.

Sau khi tôi tập được chưa đầy 3 tháng, vào ngày 20/7/1999 chính quyền Giang Trạch Dân bắt đầu đàn áp Pháp Luân Đại Pháp trên diện rộng. Các phương tiện thông tin địa chúng của nhà nước truyền đi đủ các loại thông tin tuyên truyền giả dối. Là một học viên mới vừa bắt đầu tập nên tôi đã không tỉnh táo. Tôi đã bị chiến dịch tuyên truyền rầm rộ lừa dối và đã bỏ tập Pháp Luân Đại Pháp một thời gian.

Trong khoảng thời gian 2 năm 3 tháng không tập Pháp Luân Đại Pháp, khối u hắc tố ác tính đã tàn phá thân thể tôi. Tôi lại phải đi làm hóa trị liệu và các phương pháp chữa trị khác. Tuy nhiên vào tháng 2/2000, tôi phát hiện ra một khối u khác ở vùng bẹn, nơi một khối u đã bị cắt bỏ đi trước đó. Tôi trở về nhà và phẫu thuật lần thứ 2, và cắt bỏ các hạch bạch huyết. Tôi cũng phải dùng các cách điều trị khác để ngăn không cho khối u lan rộng. Tôi phải tiêm thuốc nhập từ Nhật bản và các thuốc khác nhập từ Đức trong suốt một năm liền. Vào tháng 3/2001, tôi bắt đầu cảm thấy lúc nào cũng buồn nôn, và cảm thấy rất ốm yếu. Sau khi đi khám ở bệnh viện thì phát hiện ra rằng tuyến thượng thận, phổi trái, và chân của tôi đều có các khối u đang lan rộng. Khối u to nhất là 10cmx10cm. Vì vậy tôi đi đến Bắc kinh và Thượng hải vào cuối tháng 5 để điều trị. Các bệnh viện nổi tiếng như Bệnh viện ung thư Thượng hải, Bệnh viện Huashan, Trường quân y số 2, Bệnh viện 307 Bắc kinh, và Bệnh viện ung thư Bắc kinh đều xác định rằng bệnh ung thư giai đoạn cuối của tôi là không thể chữa được.

Vào giữa tháng 6, tôi lê cái thân thể kiệt sức của mình về nhà và dùng hóa trị liệu, và đồng thời uống một số thảo dược của Trung tâm nghiên cứu chữa trị bệnh ung thư bằng Trung y cổ truyền. Tuy nhiên, từ tháng 8 thân thể tôi đã trở nên cực kỳ yếu, và tôi phải ngừng việc hóa trị liệu, và về nhà uống thuốc Trung y cổ truyền. Trong chỉ có một vài tháng mà cân nặng của tôi đã giảm từ 80kg xuống còn có 50kg. Dần dần do bị nôn liên tục, tôi cũng đã không còn có thể uống thảo dược được nữa. Tôi phải dùng moóc-phin và các loại thuốc khác để giảm đau, và tôi phải dựa vào axít amino và các chất dinh dưỡng ở dạng lỏng khác để duy trì cuộc sống. Tôi nằm liệt giường suốt cả ngày và gần như không thể trở mình được.

Vào ngày 24/10, một ngày trước ngày sinh nhật lần thứ 44 của tôi, cuộc đời của tôi đã gần như đến hồi kết thúc, và cả nhà tôi đều đang rất đau buồn. Người bố 80 tuổi của tôi ôm tôi và khóc rất to. Tôi nghĩ tại sao điều này lại xảy ra khi tôi còn quá trẻ? Con gái của tôi mới chưa đầy một tuổi, và tôi phải rời xa người cha già, xa vợ, xa con gái và anh chị em của mình cũng như cuộc sống và sự nghiệp mà tôi rất thích. Tại sao con người phải đến thế giới này? Tại sao họ lại phải rời xa trong đau khổ như vậy? Điều này đã làm tôi nhớ đến Pháp Luân Đại Pháp mà trước kia tôi đã tập.

Trong những tài liệu mà một học viên gửi cho tôi, tôi tìm thấy một số bài của các chuyên gia giỏi nói về mối quan hệ giữa y học và nghiệp lực. Tôi cảm thấy hứng thú và nghĩ với vài ngày cuối cùng của cuộc đời tôi nên tìm câu trả lời cho các câu hỏi của mình và cố gắng tìm hiểu ý nghĩa chân chính của đời người. Vào lúc đó, tôi không có ý định gì khác ngoài việc muốn tìm hiểu chân lý của đời người. Trong 2 năm tôi bị chiến dịch tuyên truyền lừa dối, tôi đã nói những điều rằng mà tôi không nên nói, và thậm chí còn đổ lỗi cho Đại Pháp và Sư Phụ Lý Hồng Chí, nhưng vào lúc đó tôi không có bất cứ ý muốn nào là sẽ nhận được gì từ Đại Pháp. Tôi chỉ nghĩ rằng nếu trong tương lai sự thực chứng tỏ rằng Đại Pháp đúng là một khoa học siêu thường nhất, thì tôi cũng sẽ không có cơ hội để biết nữa sau khi tôi đã chết. Vì vậy, tôi muốn dùng những giây phút cuối cùng của đời mình để đọc quyển sách của Sư Phụ Lý Hồng Chí – Chuyển Pháp Luân lại một lần nữa.

Vào ngày 25/10 là ngày sinh nhật lần thứ 44 của tôi, tôi quay trở lại con đường tu luyện Pháp Luân Đại Pháp ngập ánh vàng kim, và các thay đổi lớn đã bắt đầu diễn ra gần như ngay lập tức. Tôi quyết định rằng bất chấp việc tôi còn lại bao nhiêu thời gian, tôi cũng sẽ dùng nó để tu luyện trong Pháp Luân Đại Pháp. Tối hôm đó, tôi đã lại có thể bắt đầu ăn uống được. Không lâu sau, tôi đã có thể giảm liều lượng tiêm thuốc giảm đau từ 2 giờ một lần xuống 5 giờ một lần.

Tôi cảm thấy rằng không từ ngữ nào có thể diễn tả được lòng từ bi của Sư Phụ. Không lâu sau, tôi đã có thể ngừng tiêm thuốc giảm đau và truyền dinh dưỡng ở dạng lỏng.

Tôi hiểu sâu sắc rằng tất cả mọi ngày sau ngày ấy là do Pháp Luân Đại Pháp đem đến cho tôi. Tôi phải trân quý cuộc đời mới của mình, yêu cầu chính mình phải tuân theo chuẩn mực đạo đức tâm tính cao nhất là Chân Thiện Nhẫn và làm một đệ tử chân chính. Khi thấy tôi không còn cần phải tiêm thuốc giảm đau nữa và lại có thể ăn uống đều đặn được, tất cả mọi người đều nói, “Pháp Luân Đại Pháp thật là kỳ diệu. Thật không thể nào tin được!” Người giúp việc của nhà tôi, là người chăm sóc con gái tôi và tôi, nhìn thấy những thay đổi đó của tôi và nói với tất cả mọi người mà cô gặp về trường hợp của tôi. Kết quả của sự thay đổi kỳ diệu này của tôi là mọi người ở xung quanh tôi cũng đã bắt đầu thay đổi. Những ai đã từng tin vào những tuyên truyền giả dối của các phương tiện thông tin đại chúng của nhà nước cũng đã bắt đầu đặt câu hỏi nghi ngờ những tuyên truyền đó và những ai trước kia bán tin bán nghi đã bắt đầu nhận những tư liệu thông tin giải thích sự thật về cuộc đàn áp Pháp Luân Công của Giang Trạch Dân và những người theo ông ta. Một số người thậm chí còn bắt đầu tập Pháp Luân Đại Pháp.

Ngày 25/11/2001: Đã tròn một tháng kể từ khi cuộc đời mới của tôi bắt đầu. Tôi muốn viết xuống đây những thay đổi mà tôi đã trải nghiệm qua trong tháng này. Tôi muốn sử dụng cuộc sống được kéo dài của tôi để chứng thực Pháp Luân Đại Pháp và nói với tất cả những ai đã bị lừa dối rằng tôi là một bằng chứng sống của sự thực rằng Pháp Luân Đại Pháp kỳ diệu và tuyệt vời như thế nào.

Ngày 19/12/2001

Các bệnh tật nghiêm trọng và hội chứng hậu chấn thương đã biến mất

Tôi rất yếu và có rất nhiều bệnh tật từ khi còn trẻ. Vì những hậu quả nghiêm trọng của lần bị chấn thương nên tôi đã phải về hưu sớm. Chính Pháp Luân Công đã giúp tôi trở nên khỏe mạnh.

Khi tôi mới lên 27 tuổi, tôi đã bị hết bệnh này đến bệnh khác. Tôi phải uống các loại thuốc Tây y và Trung y suốt cả năm. Tôi bị viêm thận, viêm gan, ung thư tử cung và ung thu vú. Các bệnh tật khác hành hạ tôi thường xuyên bao gồm bệnh thiếu máu, viêm dạ dày, mất ngủ, chóng mặt, thiếu máu não, và thấp khớp. Tôi đã phải chịu khổ sở lâu dài vì những căn bệnh này, sức ép công việc, công việc nhà nặng nhọc, và các vấn đề gia đình cực kỳ khó chịu. Tôi cảm thấy tuyệt vọng.

Tôi thường cảm thấy chóng mặt, và đôi khi bị bất tỉnh. Vào năm 1994, trên đường đi làm, tôi bị bất tỉnh và ngã xuống từ các bậc đá. Đầu tôi đập mạnh vào góc của bậc thang cuối cùng, và bất tỉnh ngay lập tức. Tôi được đưa đến bệnh viện cấp cứu. Tôi bị rạn xương sọ và chấn thương, và phải nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt hơn 40 ngày liền. Sau khi ra viện, xương sọ tôi đã không hồi phục tốt và vẫn bị một vết rạn nhỏ, nên tôi không thể rửa mặt như bình thường. Tôi chỉ có thể lau nhẹ mặt, nếu không cả đầu tôi sẽ cảm thấy rất khó chịu. Hậu quả của chấn thương đã làm cho tôi chóng mặt suốt cả ngày. Tôi chỉ có thể làm việc khoảng nửa tiếng và sau đó tôi phải dừng lại để nghỉ ngơi. Nếu không, tôi sẽ mắc phải những lỗi nghiêm trọng trong công việc. Sau đó, không còn cách nào khác tôi đã phải về hưu sớm.

Vào giữa tháng 3 năm 1997, tôi đã trải qua một ngày khó quên nhất trong cuộc đời. Tôi gặp một người bạn ở trên phố, và cô ấy khuyên tôi nên thử tập Pháp Luân Công. Tôi đã không nghĩ nhiều về việc đó, nhưng cũng đi với cô ấy. Hồi đó tôi không biết gì về môn này, tôi chỉ làm theo các động tác. Sau đó vài ngày tôi đột nhiên cảm thấy ăn ngon miệng. Tôi ăn 3 bát cơm trong một bữa, trong khi trước kia tôi chỉ có thể ăn một ít cơm do bị viêm dạ dày mấy chục năm liền. Tất cả các triệu chứng khó chịu mà tôi có trước kia đã biến mất hoàn toàn mà tôi không biết. Trong 7 năm qua, tôi đã không phải uống một viên thuốc nào.

Do quyển Chuyển Pháp Luân của Pháp Luân Công hồi đó cực kỳ hiếm, tôi không có sách để đọc trong suốt một tháng đầu tiên sau khi tập các động tác. Sau đó tôi đã nhận ra rằng tôi đã đắc được một thứ rất trân quý. Tôi cảm thấy rất may mắn và hạnh phúc. Chính Sư Phụ của chúng tôi đã cho tôi một thân thể khỏe mạnh và dẫn dắt tôi đi đến ý nghĩa chân chính của đời người. Tôi không thể diễn tả sự biết ơn và kính trọng của tôi bằng lời. Tôi chỉ có thể nói với mọi người sự thực về Pháp Luân Đại Pháp như vậy.

Các vấn đề về tiêu hóa kéo dài 30 năm đã khỏi hoàn toàn

Vào năm 1966, khi tôi đang tham gia vào việc xây dựng Trạm xe lửa Chengkun, tôi đột nhiên bị viêm dạ dày cấp tính. Sau đó, nó chuyển thành bệnh viêm dạ dày mãn tính. Vào năm 1973, sau khi công ty chuyển tôi trở về Bắc Kinh, mặc dù đã được chữa trị theo nhiều cách khác nhau, bệnh của tôi vẫn không thuyên giảm. Trong thời gian đó, tôi phải đi khám bệnh rất nhiều, nhưng bệnh của tôi càng ngày càng nặng. Bênh của tôi chuyển từ viêm dạ dày sang viêm teo dạ dày và loét tá tràng. Thêm nữa, ở bên phía bụng trái, có một cục cứng to hơn quả chuối, làm cho tôi bị đau. Người ta nói với tôi rằng không có cách chữa trị đặc biệt nào cho trường hợp của tôi cả. Kết quả là, càng ngày tôi càng cảm thấy lo lắng.

Trong nhiều năm, tôi không thể ăn được ở căng-tin của công ty. Hàng ngày vào bữa trưa, tôi phải mang theo cháo hoặc đồ ăn chế từ bột mì. Dạ dày của tôi nhạy cảm đến mức mà tôi không thể ăn được bất cứ đồ ăn lạnh hoặc cứng nào. Tôi không cảm thấy đói và đôi khi bị đau bụng nặng. Da mặt tôi trông vàng và tôi trở nên gầy da bọc xương và rất yếu. Tôi thường xuyên phải đi đến bệnh viện. Tôi phải uống rất nhiều loại thuốc Trung y và Tây y. Tuy thế bệnh tình của tôi vẫn không khá hơn lên.

Vào năm 1993, tôi về hưu. Tôi quyết định rằng mình phải cố gắng chữa trị cho khỏi bệnh. Trong năm đó, tôi uống hơn 170 gói thảo dược Trung y. Tôi không dừng ngay cả trong những tháng nóng nhất của mùa hè. Vợ tôi đun thuốc cho tôi. Ngày nào tôi cũng cầm một ấm chứa thứ thuốc đắng đó và cố ép mình uống nhưng nó vẫn không thể trị hết khỏi bệnh.

Vào đầu năm 1996, khi về cơ bản tôi đã từ bỏ hy vọng, thông qua giới thiệu của một người bạn, tôi may mắn được biết về Pháp Luân Đại Pháp. Sau khi tôi nghiêm túc đọc quyển sách Chuyển Pháp Luân của Sư Phụ Lý Hồng Chí tôi dần dần hiểu ra tu luyện chân chính có nghĩa là gì. Sau một tuần tập các động tác, một hôm tôi phát hiện ra rằng cục cứng ở bụng tôi đã trở nên mềm. Một vài ngày sau đó, tôi thậm chí không còn cảm thấy nó nữa. Sau khi bắt đầu tập, tôi không còn cần phải uống thuốc nữa. Tất cả các triệu chứng ở dạ dày của tôi đã biến mất. Đây là một sự khích lệ rất lớn cho cả tôi và gia đình tôi. Kể từ đó trở đi, tôi đã dám ăn cơm, bánh rán, hoa quả, và bất cứ thứ gì tôi muốn. Da mặt tôi đã chuyển từ màu vàng sang màu hồng. Tôi bắt đầu tăng cân, càng ngày tôi càng cảm thấy khỏe mạnh hơn. Bạn bè và hàng xóm của tôi thường xuyên nói về những thay đổi nơi tôi mà họ nhìn thấy.

Không lâu sau khi tôi bắt đầu tập Pháp Luân Công, căn bệnh tiêu hóa của tôi kéo dài 30 năm đã biến mất. Tôi phải công nhận rằng điều đó thật là thần kỳ. Điều gây ấn tượng với tôi nhất là Sư Phụ Lý Hồng Chí nhấn mạnh vào việc tu tâm và đề cao tâm tính. Chỉ có bằng cách liên tục đề cao chuẩn mực đạo đức và cảnh giới tư tưởng, coi nhẹ danh lợi cá nhân, vứt bỏ mọi tư tưởng xấu và các lo lắng không cần thiết, và duy trì một trạng thái tâm lý tinh thần thanh tịnh thì con người ta mới có thể thực sự đạt được sức khỏe về thể chất và tinh thần.

Một quan chức chính phủ về hưu đã vượt qua bệnh teo cơ

Tôi là một người đàn ông 70 tuổi, một quan chức chính phủ đã về hưu. Tôi bắt đầu tập Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 12 năm 1995. Tôi muốn chia sẻ với tất cả mọi người khả năng vô hạn của Pháp Luân Đại Pháp đã triển hiện trong việc tôi khỏi bệnh để mọi người có thể biết được sự thật.

Trước khi tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp tôi bị bệnh teo cơ cực kỳ nặng ở nửa phía bên phải của cơ thể. Tôi không thể tự chăm sóc mình hàng ngày. Hơn nữa tôi còn bị bệnh vành tim, huyết áp cao, rối loạn thần kinh chức năng, xơ cứng động mạch, cholesterol cao, viêm họng, lồi đĩa đệm và các bệnh khác nữa. Vợ tôi nói đùa rằng “Trừ các bệnh phụ khoa ra còn lại thì ông bị tất cả các loại bệnh tật!”

Tôi đã phải sống nhờ thuốc. Các chi phí y tế của tôi là cao nhất ở trong cơ quan tôi làm và việc chữa trị bệnh tật của tôi đã tốn rất nhiều tiền của nhà nước. Tôi bị bệnh teo cơ từ khi tôi còn trẻ. Căn bệnh trở nên ngày một tồi tệ hơn qua nhiều thập kỷ. Từ cánh tay phải cho đến đùi bên phải, các cơ của tôi dần dần bị teo nhỏ lại. Các cơ ở cánh tay phải của tôi bị teo đến mức mà xương bả vai và vai của tôi đã bị trệch ra, và khớp vai của tôi chỉ còn được nối bằng lớp da ở ngoài. Thậm chí một số y tá không dám nhìn vào đó. Tay của tôi gầy yếu như da bọc xương. Tôi thậm chí còn không nhấc nổi đôi đũa và chiếc tăm lên khỏi bàn. Cánh tay tôi sẽ bị cứng khi nhiệt độ xuống khoảng 13-14 độ C. Bàn tay phải và chân phải của tôi có màu xanh xao và mắt cá chân phải của tôi không cử động được. Bàn chân phải của tôi chỉ bé bằng một nửa bàn chân trái, và cẳng chân phải của tôi nhỏ hơn cẳng chân trái khoảng 10cm. Thậm chí cả mặt và cổ bên phải của tôi cũng đã teo lại. Đầu và người tôi nghiêng về phía bên phải. Khi đi thì bàn chân của tôi đá về phía bên phải. Hiện nay, căn bệnh của tôi bị coi là bệnh nan y và y học không thể chữa được. Theo bệnh học thì nếu việc teo cơ lan đến các cơ quan thì bệnh nhân sẽ chết.

Căn bệnh này đã gây bao khó nhọc cho tôi trong cuộc đời. Đôi khi sau khi tắm, tôi nhìn thấy thân thể mình ở trong gương đang bị biến dạng và tôi cảm thấy vô vọng. Càng ngày sức khỏe của tôi càng trở nên tồi tệ và tôi càng bị trầm cảm nặng.

Đúng lúc tình trạng của tôi trở nên vô vọng nhất thì may mắn đã mỉm cười với tôi và tôi bắt đầu tập Pháp Luân Đại Pháp là Pháp môn đã cứu sống tôi. Có được quyển sách chính của Pháp Luân Đại Pháp là Chuyển Pháp Luân tôi đã đọc đi đọc lại với một lòng ngưỡng mộ và thích thú. Tôi cảm thấy rằng tôi đã thực sự đắc được một kho báu và tôi cũng kiên định tập các bài luyện công. Đầu tiên, các động tác của tôi không được chính xác cho lắm do tình trạng của tôi, nhưng thay vì buồn bực, tôi đã cố gắng tập các bài luyện công theo chỉ dẫn của Sư Phụ. Tôi tập trung vào việc tu tâm tính, và nghiêm khắc yêu cầu chính mình suy nghĩ và hành xử theo đặc tính của vũ trụ là Chân Thiện Nhẫn. Tôi tin tưởng chắc chắn vào Đại Pháp của Sư Phụ, Pháp đã loại bỏ những điều bất định của tôi trong rất nhiều năm. Trong quá trình tu luyện của tôi, tôi dần dần hiểu ra là tại sao tôi lại bị quá nhiều bệnh tật và khổ nạn đến như vậy và tôi hiểu rằng nếu tôi muốn tránh chúng và có được hạnh phúc thì tôi phải tu luyện và phản bổn quy chân.

Sau khi bắt đầu tu luyện được một vài tuần, những điều thần kỳ bắt đầu diễn ra. Khoảng gần cuối tháng 12/1995, tôi phát hiện ra rằng bàn chân phải của tôi đã to lên, mắt cá chân của tôi đã khỏe hơn, và màu da không còn xanh xao nữa mà đã trở nên hồng hào. Thân thể bị teo của tôi đã bắt đầu cải thiện từ phần dưới trở lên. Mô cơ đang được sinh ra ở bên phải của cơ thể từ cẳng chân cho đến lưng và ngực. Sau khoảng 1 tháng các cơ ở đầu gối, hông, ngực và sườn đã được hồi phục hoàn toàn. Tay phải của tôi đã có lại được màu da như bình thường, các cơ đã trở nên khỏe hơn, và tay tôi không còn bị luôn luôn lạnh nữa. Cơ vai của tôi cũng đã trở nên to và khỏe. Khoảng cuối tháng 3/1996, vai và bả vai bị trệch của tôi đã gần như được hồi phục hoàn toàn. Cơ đen-ta và các cơ khác của tôi cũng đã được hồi phục, và cánh tay phải của tôi cũng đã trở lại hoạt động như bình thường. Các cơ ở mặt và cổ của tôi cũng đã phục hồi. Đầu tôi không còn bị nghiêng về bên phải nữa và tôi cũng đã có thể đứng thẳng được rồi. Nhờ Pháp lực của Pháp Luân Đại Pháp mà cơ thể của tôi đã được cải thiện hàng ngày và các chức năng của tay và chân phải tôi cũng đã dần dần được cải thiện. Tôi xúc động rơi nước mắt mỗi khi tôi nhìn thấy những cải thiện mới trên thân thể mình hay khi chạm vào các cơ đang lớn dần lên của mình.

Trước khi tôi bắt đầu tập Pháp Luân Đại Pháp tôi nặng 63.5kg. Chỉ trong vòng có 94 ngày tôi đã lên được 6.5kg và vào khoảng 18/3/1996 tôi đã nặng 70kg. Trước khi tôi tập Pháp Luân Đại Pháp tôi đã đi đến Bệnh viện Đại học y Thẩm Dương ở tỉnh Cát Lâm, Bệnh viện Đại học y Bắc Kinh, Bệnh viện Hữu nghị Bắc Kinh, và Bệnh viện quân y Thẩm Dương để chữa trị nhưng không ở đâu có cách nào chữa được căn bệnh của tôi. Tôi cũng đã thử tập các loại khí công khác nhưng cũng không có tác dụng. Trong mấy chục năm liền, tôi thậm chí không dám mơ rằng tôi có thể khỏi bệnh. Tuy nhiên sau khi tập Pháp Luân Công trong chỉ 100 ngày, cơ thể tôi đã biến đổi một cách thần kỳ. Điều này chứng tỏ rằng Đại Pháp tốt như thế nào và Sư Phụ giỏi như thế nào. Tất cả những điều này đều là sự thực.

Ai cũng biết rằng khi người ta già đi thì sức khỏe cũng giảm sút và họ không còn khỏe như những người trẻ tuổi nữa. Họ dễ dàng bị ốm và luôn luôn cảm thấy lạnh nhưng sức khỏe của tôi không còn như thế nữa. Tôi đã tăng cân và bệnh vành tim, huyết áp cao và các bệnh khác của tôi cũng đều biến mất. Kể từ khi tập Pháp Luân Công tôi không còn cần phải uống thuốc và đi bệnh viện nữa và sắc mặt tôi rạng ngời, nước da hồng hào, đôi mắt sáng ngời, đầu óc tỉnh táo, và thân thể khỏe mạnh; đây là những kết quả mà không thể đạt được bằng các cách tập luyện thông thường khác.

Tôi biết rất rõ rằng sức khỏe của tôi được cải thiện hoàn toàn là do tôi tập Pháp Luân Đại Pháp.

Một cuộc đời khốn khổ vì bị bệnh mãn tính đã được hồi sinh

Tôi bắt đầu tập Pháp Luân Đại Pháp vào khoảng giữa tháng 5/1999. Năm nay tôi 42 tuổi.

Mẹ tôi sinh ra tôi trên sàn nhà ở bên cạnh giường ngủ. Bà đã bị kiệt sức đến nỗi ngủ thiếp đi trong khi dựa vào thành giường sau khi đẻ. Bố tôi tính tình rất nóng nảy và muốn có con trai hơn con gái. (Theo chính sách một con ở Trung quốc thì phần lớn các đôi vợ chồng không có cơ hội có đứa con thứ hai, nên đối với rất nhiều người thì việc đứa con đầu lòng là trai hay gái là rất quan trọng…) Khi bố tôi phát hiện ra rằng tôi là con gái, ông đã để tôi vào trong một cái rổ bón phân và bỏ tôi ở một cái mương. Nhưng mẹ tôi đã tìm thấy tôi và đem tôi trở về nhà sau khi bà tỉnh lại. Kể từ đó, tôi đã sống một cuộc sống đầy vất vả.

Vào mùa đông năm 1996, sau khi bị sẩy thai tôi tỉnh dậy vào lúc nửa đêm và thấy mình bị tê liệt. Tôi cảm thấy toàn thân bị tê liệt và không còn sự sống nữa. Tứ chi của tôi không có phản ứng và tôi không còn cảm giác gì nữa cả. Tôi sốc quá không còn có thể khóc được nữa khi phải đối mặt với một tai họa bất ngờ như vậy. Thân thể tôi đã tàn tạ vì bị nhiều bệnh tật. Người chồng trung thủy và tận tụy của tôi đã đi tìm kiếm các cách chữa trị cho tôi bằng bất kỳ giá nào. Sau đó, sau khi lấy lại được điều khiển thân thể, tôi bị bệnh thấp khớp nặng. Toàn thân tôi từ đầu đến chân bị đau đớn khủng khiếp. Nhiều mạch máu bị vỡ gây chảy máu nghiêm trọng. Tôi đã từng đến các bệnh viện chuyên khoa về sức khỏe phụ nữ và trẻ em, các bác sĩ Trung y và Tây y, và nhiều nơi khác nữa để tìm cách điều trị nhưng các triệu chứng vẫn không suy chuyển. Tôi phải sống dựa vào tiêm thuốc để cầm máu và duy trì sự sống của mình. Không khí vui vẻ của gia đình tôi đã biến mất hoàn toàn. Chồng tôi phải làm việc gần như không nghỉ ngoại trừ lúc ngủ và đứa con gái 13 tuổi của tôi phải làm một phần công việc nội trợ trong gia đình.

Tôi nằm liệt giường không thể ngồi dậy được trong 4 tháng liền. Nhìn chồng con mệt mỏi và lo lắng và tình trạng của chính mình tôi cảm thấy vô vọng. Nằm liệt giường cả ngày ngày này qua ngày khác, nếu không tiêm thuốc thì có lẽ tôi đã không thể qua khỏi. Tôi đã trở thành một gánh nặng lớn cho chồng con. Có lúc một người hàng xóm của tôi đã giúp chuẩn bị cho đám tang cho tôi. Tôi bắt đầu khóc và suy nghĩ suốt cả ngày là mình sẽ chết như thế nào và sau khi chết thì sẽ như thế nào. Tôi cảm thấy tôi không thể tiếp tục sống được nữa. Đúng vào lúc này tôi nghe về Pháp Luân Đại Pháp và có một bản của quyển sách vô giá Chuyển Pháp Luân.

Ngày đầu tiên đọc các bài giảng của Pháp Luân Đại Pháp, rất nhiều thắc mắc của tôi trong cuộc đời đã được giải đáp. Càng đọc sách tôi lại càng thấy lôi cuốn. Hai mắt tôi trước kia thường bị đau mỏi khi tôi đọc sách. Thật ngạc nhiên là, hôm đó tôi có thể đọc sách liên tục cả một nửa ngày liền. Tôi không cảm thấy mỏi mắt gì cả. Thay vào đó, hai mắt tôi cảm thấy rất dễ chịu. Tôi cực kỳ hạnh phúc. Khi tôi đọc Bài giảng thứ 3, tâm trí tôi dường như được mở mang như một cánh cửa. Tôi cảm thấy sáng sủa ở trong tâm và trở nên minh bạch ra rất nhiều vấn đề. Không lâu sau khi bắt đầu luyện công tôi đã không còn bị chảy máu nữa bất kể là tôi cử động như thế nào. Thân thể tôi trở nên nhẹ nhàng. Trong quá trình học Pháp Luân Đại Pháp, luyện công và đề cao tâm tính, các cục bụi phổi amiăng to như hạt đậu ở trong phổi tôi đã bắn ra ngoài khi tôi ho. Chồng tôi là người không dễ dàng tin vào điều gì cũng đã hoàn toàn bị thuyết phục và rất ngưỡng mộ Sư Phụ và Pháp Luân Đại Pháp. Tôi không thể tìm được lời nào để bày tỏ lòng biết ơn của mình. Tôi chỉ biết khóc vì vui mừng. Pháp Luân Đại Pháp đã chiếm tim tôi. Tôi cảm thấy rằng cơ thể tôi đã trở nên khỏe mạnh và tâm trí tôi được mở mang rộng lớn. Tôi hành xử và đối xử với mọi người theo tiêu chuẩn của Pháp Luân Đại Pháp là Chân Thiện Nhẫn. Tôi quan hệ tốt hơn với gia đình chồng sau nhiều năm có ác cảm với họ. Tôi cố gắng hết sức kính trọng họ và bù đắp cho việc đối xử tệ của tôi đối với họ trước kia. Điều này làm cho gia đình chồng tôi vui đến mức họ luôn ca ngợi Pháp Luân Đại Pháp.

Tôi có một cửa hàng bán lẻ bán các sản phẩm cho một số nhà máy. Tôi đã từ bỏ tâm lý mua chịu và trả chậm. Tôi bắt đầu trả tiền ngay sau khi giao dịch để thanh toán các khoản mà tôi nợ các nhà máy. Họ thấy những điều tôi làm là không thể hiểu được. Người quản lý một nhà máy ở tỉnh Zhejiang rất là ngạc nhiên khi nhận được khoản thanh toán của tôi. Ông ấy đã đích thân đi nhiều dặm đường đến để cảm ơn tôi. Tôi nói rằng ông ấy nên cảm ơn Sư Phụ tôi bởi vì chính các nguyên tắc của Pháp Luân Đại Pháp của Sư Phụ đã dạy tôi phải luôn luôn cân nhắc đến người khác trước. Chính các nguyên tắc của Pháp Luân Đại Pháp của Sư Phụ đã dạy tôi không truy cầu những thứ thuộc về người khác và phải sống làm người tốt đem lại lợi ích cho những người khác trong tất cả các việc tôi làm. Người quản lý nói “Sư Phụ Pháp Luân Công thật là vĩ đại. Việc sản xuất của nhà máy đã phải ngưng lại bởi vì mọi người ở khắp mọi nơi trên toàn Trung quốc không trả nợ đúng hạn. Tôi đến đây để học chị. Nếu như ai cũng học Pháp Luân Đại Pháp và nghe theo lời Sư Phụ như chị và luôn cân nhắc đến người khác trước thì thật là tuyệt vời.” Ông ấy muốn nhìn thấy mặt Sư Phụ tôi nên tôi đã bật băng hình hướng dẫn luyện công của Sư Phụ cho ông ấy xem. Ông ấy bắt đầu học các bài luyện công từ băng hình của Sư Phụ ngay lập tức. Ông ấy nói giọng vui vẻ “Tôi sẽ học các bài luyện công nhanh chóng để tôi có thể dạy lại cho vợ con tôi sau khi tôi về. Tôi sẽ giúp vợ con mình học Pháp Luân Đại Pháp và các bài giảng của Pháp môn.” Ông ấy thật là may mắn! Đầu tiên ông ấy đến để học cách là làm sao để có nhiều tiền hơn cho nhà máy nhưng ông lại học được Pháp Luân Đại Pháp.

Trong khi tôi đang học Pháp Luân Đại Pháp, luyện công, đang cố gắng để trở thành một người tốt hơn và sống một cuộc sống hạnh phúc thì chính quyền của Giang Trạch Dân bắt đầu đàn áp Pháp Luân Công vào ngày 20/7/1999. Nhiều học viên Pháp Luân Công nghĩ rằng những người lãnh đạo của đất nước không biết sự vĩ đại của Sư Phụ và Pháp Luân Công của chúng tôi và một thực tế rằng các học viên Pháp Luân Công là những người tốt. Tôi đã đi đến Bắc Kinh nhiều lần để nói với chính phủ về những lợi ích cả về mặt thể chất và tinh thần mà tôi đã nhận được nhờ việc tập Pháp Luân Công thông qua Văn phòng Thỉnh nguyện Quốc gia. Tôi muốn đề nghị với những người lãnh đạo đích thân đọc các quyển sách của Pháp Luân Công, để thực sự hiểu Pháp Luân Công và các học viên của môn. Chính phủ nên cho nhân dân một cơ hội để tập luyện và đề cao mình và cho nhân dân quyền được trở nên khỏe mạnh. Kết quả của việc tôi thực thi quyền được thỉnh nguyện của mình theo Hiến pháp là tôi đã bị bắt , bị đánh đập và bị giam giữ không công bằng nhiều lần. Nhân dân đang bị đàn áp vì cất lên tiếng nói về cuộc đàn áp Pháp Luân Công.

Tôi kêu gọi tất cả mọi người giúp đỡ chấm dứt cuộc đàn áp tàn bạo này đối với những người dân tốt bụng và vô tội này để tất cả mọi người sẽ có cơ hội để tập Pháp Luân Công và cải thiện chất lượng cuộc sống của mình như tôi.

Ung thư gan giai đoạn cuối đã biến mất

Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung quốc lục địa

Năm nay tôi 37 tuổi. Tôi là một người rất may mắn bởi vì tôi bắt đầu tập Pháp Luân Công trong khi tôi đang bị một căn bệnh không chữa được. Căn bệnh đó, trước kia đã không thể chữa được ngay cả sau khi tôi đã tiêu tốn hàng trăm nghìn nhân dân tệ (1), đã biến mất sau khi tôi tập Pháp Luân Công được có một vài tháng.

Sau khi được hưởng nhiều lợi ích như vậy từ Pháp Luân Công, tôi cảm thấy rất buồn rằng một môn tập tốt như vậy lại đang bị phỉ báng và đàn áp bởi những người theo Giang Trạch Dân ở Trung quốc. Ở đây, tôi muốn chia sẻ những trải nghiệm thực tế của mình với Pháp Luân Đại Pháp để những ai đã bị lừa dối bởi những tuyên truyền của Giang Trạch Dân có thể có một cái nhìn đúng đắn.

Vào tháng 3/2000, tôi bị viêm gan. Sau khi đi khám ở bệnh viện, các bác sĩ nói với tôi rằng bệnh của tôi rất nghiêm trọng. Các bác sĩ giới thiệu tôi đến một bác sĩ Trung y đã nghỉ hưu tự nhận rằng có thể chữa khỏi được căn bệnh này. Người bác sĩ này điều trị cho tôi trong vòng 5 tháng và tôi đã tiêu tốn hết 20 nghìn nhân dân tệ cho phí điều trị nhưng căn bệnh của tôi vẫn không được kiểm soát. Gia đình tôi rất lo lắng cho tôi, và mọi người tìm kiếm khắp nơi cách chữa trị tốt hơn. Sau đó, có người giới thiệu tôi đến một bác sĩ giàu kinh nghiệm đã nghỉ hưu khác và tôi đã điều trị theo cách của ông trong 4 tháng. Tất cả các chi phí điều trị đã tốn hơn 30 nghìn nhân dân tệ nhưng căn bệnh vẫn không thuyên giảm. Gia đình tôi đã bắt đầu hết hy vọng. Tất cả bạn bè thân quyến của tôi đã đi tìm kiếm cho tôi những biệt dược để chữa bệnh cho tôi, và gia đình tôi đã tiêu tốn them 10 nghìn nhân dân tệ nữa. Tuy nhiên, sau 1 năm chữa bệnh, khi tôi đi đến bệnh viện để kiểm tra thì căn bệnh vẫn ở đó. Đến thời điểm đó, chúng tôi đã không còn tiền để tiêu nữa, nên tôi phải ngừng việc chữa trị.

Vào tháng 5/2002, căn bệnh gan của tôi lại tái phát. Một người bạn đã giới thiệu tôi đến một bác sĩ mới. Với một tia hy vọng, tôi đến gặp người bác sĩ, và ông nói với tôi rằng ông ấy rất tự tin là có thể chữa khỏi bệnh cho tôi. Ông ấy nói rằng “Tôi đã chữa khỏi rất nhiều bệnh nhân như anh. Anh phải trả trước 20 nghìn nhân dân tệ, và anh cũng cần phải mua thuốc cộng với thảo dược của tôi để có hiệu quả tốt hơn. Sau khi anh được chữa khỏi bệnh, tôi sẽ gọi một phóng viên truyền hình đến đây. Sau đó anh hãy giúp tôi quảng cáo y thuật của tôi.” Tôi đồng ý với các yêu cầu của ông ấy và tin tưởng để ông ấy chữa bệnh cho mình. Tuy nhiên, khi tôi đi khám 5 tháng sau đó, căn bệnh đã chuyển thành ung thư gan.

Tôi đã tiêu tốn hơn 100 nghìn nhân dân tệ để chữa bệnh và tôi chưa bao giờ nghĩ rằng căn bệnh sẽ trở thành như thế này. Cả gia đình tôi cũng sống dưới bóng mây u ám của căn bệnh của tôi.

Đúng vào lúc tôi gần như tuyệt vọng hoàn toàn, một người họ hàng của tôi giới thiệu Pháp Luân Công cho tôi. Đó là vào tháng 12/2002. Tôi học các bài luyện công của Pháp Luân Công, và sức khỏe của tôi ngày càng được cải thiện. Với sự ủng hộ và khuyến khích của gia đình tôi, tôi tu luyện Pháp Luân Công rất chăm chỉ. Căn bệnh của tôi đã biến mất một cách thần kỳ chỉ sau một vài tháng. Trong khoảng thời gian đó, tôi không phải tốn chút tiền nào để chữa bệnh. Tôi quá may mắn là được tập Pháp Luân Công. Tất cả hàng xóm và bạn bè nhìn thấy tôi làm việc ngoài đồng và đi câu cá sau khi tập chỉ một thời gian ngắn và họ đều cảm thấy kinh ngạc về khả năng của Pháp Luân Công.

Các bạn, tôi tràn đầy lòng biết ơn người sáng lập Pháp Luân Công là Sư Phụ Lý Hồng Chí. Chính ông đã cứu sống tôi khỏi cái chết. Tôi lại trở thành một người khỏe mạnh và hạnh phúc lại quay trở lại với gia đình tôi. Pháp Luân Công đã thực sự cứu cả gia đình tôi. Tôi muốn nói với tất cả mọi người về những trải nghiệm của mình để họ không tin vào những lời giả dối trên các phương tiện thông tin đại chúng của Giang Trạch Dân. Một trải nghiệm cá nhân duy nhất cũng có trọng lượng gấp hàng nghìn lời nói dối của họ.

Tối muốn nói với tất cả các bạn rằng Pháp Luân Đại Pháp rất là tốt bởi vì nó dạy người ta tu luyện theo Chân Thiện Nhẫn và cải thiện chất lượng cuộc sống của xã hội. Tôi không thể hiểu được là tại sao một môn tập tốt như vậy lại bị đàn áp thay vì phải được quảng bá rộng rãi. Tôi nghĩ rằng điều đó là hoàn toàn sai và không công bằng.

(1) Nhân dân tệ là đơn vị tiền tệ của Trung quốc. Một người lao động bình thường ở Trung quốc kiếm được khoảng 500 nhân dân tệ mỗi tháng

Gần chết do bị ngộ độc phóng xạ nhưng chồng tôi đã hồi phục

Bảy năm trước đây, chồng tôi bị phơi nhiễm phóng xạ mạnh trong một thời gian dài mà không có thiết bị bảo vệ. Sau đó, các hậu quả bắt đầu xuất hiện: thân thể anh ấy bị tê và yếu, lợi bị chảy máu, răng và tóc bị rụng, nhiều cơ quan nội tạng không hoạt động bình thường và đi lại cũng đã trở nên khó khăn cho anh ấy. Việc điều trị của các chuyên gia ở nhiều bệnh viện lớn đã tiêu tốn đến hàng chục nghìn nhân dân tệ. Tuy vậy, sức khỏe của anh ấy vẫn tiếp tục tồi đi. Cả gia đình cùng lo lắng nhưng không tìm được giải pháp nào. Do điều kiện tài chính của nhà máy không được tốt nên nhà máy đã không thể hoàn trả các chi phí điều trị của anh ấy cho gia đình tôi, nên cuộc sống đạm bạc của chúng tôi lại càng trở nên khó khăn hơn.

Nhìn tình hình sức khỏe của chồng mình đang tồi tệ đi, và đối diện với khả năng rằng anh ấy có thể chết, tôi thường khóc. Đúng vào lúc chúng tôi không còn cách nào, một người bạn học của tôi đã mang cuốn sách Chuyển Pháp Luân của Sư Phụ Lý Hồng Chí đến cho chồng tôi và giới thiệu cho chúng tôi con đường tu luyện trong Pháp Luân Đại Pháp. Anh ấy đọc đi đọc lại cuốn Chuyển Pháp Luân và bắt đầu luyện công, và sức khỏe của anh ấy đã trở nên ngày một tốt hơn. Anh ấy đã từ bỏ một số thói quen xấu, và cả tâm và thân thể của anh ấy đã được tịnh hóa. Nó thực sự là một sự thay đổi rất lớn. Đồng thời tôi cũng đã bắt đầu tập Pháp Luân Đại Pháp và sau một thời gian, viêm khí quản, thấp khớp và nhiều bệnh khác nữa mà tôi đã bị nhiều năm đều đã biến mất. Một cuộc sống vui vẻ và khỏe mạnh đã quay trở lại với gia đình chúng tôi.

Chín bệnh nặng bao gồm cả ung thư đại trực tràng ở giai đoạn cuối, và xơ gan đã biến mất hoàn toàn

Bài của Wang Sheng, một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở thành phố Gongzhuling tỉnh Cát Lâm

Vào ngày 21/5/2002, tôi bị cảnh sát bắt và bị đưa đến một trại giam ở thành phố Gongzhuling tỉnh Cát Lâm. Ở đó tôi bị các quan chức hủ hoại đối xử tàn nhẫn và bị mắc một bệnh nặng. Sau khi tôi trở nên gầy mòn và đang chết, trại giam thông báo cho gia đình tôi. Cảnh sát đưa tôi đến bệnh viện để khám trong khi vẫn bị còng tay. Kết quả là tôi bị chín bệnh nặng bao gồm cả ung thư đại trực tràng ở giai đoạn cuối, xơ gan giai đoạn cuối, bệnh chết hoại thận, tiểu đường, và viêm túi mật. Bệnh viện địa phương ở thành phố Gongzhuling không thể chữa được trường hợp của tôi nên tôi được chuyển đến một bệnh viện ở thủ phủ của tỉnh. Các bác sĩ ở đó, nói rằng các bệnh của tôi là không thể chữa khỏi được và tình trạng của tôi chỉ có thể được tạm thời duy trì như hiện nay. Họ nói với con trai tôi, “Cháu nên chuẩn bị tinh thần là bố cháu sẽ chết”. Ngay cả trong tình trạng này, cảnh sát vẫn phạt tôi cả tạo lao động 3 năm. Họ lừa gia đình tôi ký tên tôi vào danh sách tại cải tạo và các giấy tờ khác nữa. Tại đây tôi xin tuyên bố rằng mọi thứ mà gia đình tôi ký thay cho tôi đều không có giá trị.

Tất cả thân nhân của tôi đi đến bệnh viện vì mọi người cảm thấy rằng đây sẽ là lần cuối cùng nhìn thấy tôi. Một số người nói “Hãy chuẩn bị lễ tang thôi. Anh chỉ còn ít thời gian thôi.” Tôi nói với mọi người rằng “Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Tôi có Sư Phụ và Đại Pháp. Đừng lo cho tôi. Tôi sẽ ổn thôi.” Tôi cảm thấy rất yên tâm, và luôn mỉm cười. Tôi yêu cầu được xuất viện, nhưng các bác sĩ không hiểu, và không đồng ý. Tôi vẫn đi về nhà bỏ qua các thủ tục xuất viện. Tôi lại bị đưa đến bệnh viện nhưng sau khi tôi trở về nhà tôi lại có thể ngồi dậy một vài ngày.

Đầu tiên tôi chỉ có thể ngồi dậy khoảng 5 phút nên tôi ngồi và đọc các quyển sách Pháp Luân Đại Pháp trong 5 phút. Tôi không bao giờ đọc sách trong khi nằm. Không lâu sau đó, tôi có thể ngồi ở ghế và đọc trong 10 phút, 20 phút và cuối cùng trong cả giờ đồng hồ. Tôi không thể đứng vững khi tôi lại bắt đầu tập các bài luyện công nhưng tôi vẫn cố gắng đặc biệt là khi tôi cố tập bài 4 vì tôi không thể cúi người xuống được. Khi tôi ngồi xuống, tôi không thể đứng dậy lại được nữa nhưng tôi vẫn cố gắng tập. Tôi phải cần có 2 người giúp tôi để đi vào nhà vệ sinh. Một người đỡ tôi ở đằng trước và một người đỡ ở đằng sau để tôi có thể rặn được. Tôi cố gắng hết sức để làm tất cả những gì tôi có thể với một thái độ “Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp và không gì có thể ngăn trở tôi được.” Pháp Luân Đại Pháp đã thi triển Pháp lực ở trong con người tôi. Chỉ trong vòng có 10 ngày, tôi đã lại có thể tự chăm lo cho mình. Tôi lại có thể gấp chăn, rửa mặt, tự ăn và tự đi vệ sinh được. Thân nhân và hàng xóm của tôi đều cảm thấy rằng thật là thần kỳ.

Một tháng sau, vợ tôi đề nghị rằng tôi đi bệnh viện khám. Tôi đi đến bệnh viện để cô ấy không phải lo lắng nữa. Kết quả khám vẫn cho thấy rằng tôi vẫn còn bị xơ gan giai đoạn cuối. Sau khi về nhà tôi an ủi vợ “Đừng lo, lần trước người ta phải khiêng anh vào bệnh viện, nhưng lần này anh đã có thể tự đi bệnh viện được. Chẳng phải điều đó đã chứng tỏ khả năng của Pháp Luân Đại Pháp rồi còn gì?” Sau hai tuần nữa, tôi đã gần như hoàn toàn hồi phục. Tôi trở về quê. Mọi người trong làng không tin vào mắt mình khi họ nhìn thấy tôi đã là một người khỏe mạnh. Họ đều cảm thấy rằng Pháp Luân Đại Pháp thật là tuyệt vời. Tôi nói với họ là tôi và các học viên khác đã bị đàn áp nghiêm trọng như thế nào, và đưa cho họ một số tư liệu thông tin và đĩa VCD. Tôi đi bộ từ làng này sang làng khác. Tôi kể lại câu chuyện thần kỳ của mình cho bất cứ ai mà tôi gặp. Nhiều người đầu tiên không hiểu tôi nhưng cuối cùng thì cũng đã hiểu rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt. Một số người tìm đến gặp tôi để tìm hiểu sự thật về Pháp Luân Công, một số người mượn sách để đọc, và một số người nói rằng trong tương lai họ cũng sẽ tập Pháp Luân Công. Bốn tháng sau, tôi quay trở lại bệnh viện để giải thích sự thật cho các bác sĩ và y tá. Người bác sĩ điều trị cho tôi trước kia rất ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi. Ông ấy tỏ ra không tin về sự hồi phục của tôi và nghĩ rằng mình đã chẩn đoán nhầm trước kia. Tôi nói “Làm sao mà anh có thể chẩn đoán nhầm tất cả các bệnh đó được. Không, anh đã không chẩn đoán nhầm. Tôi đã khỏi bệnh nhờ tập Pháp Luân Công.” Họ cảm thấy rằng điều này rất là kỳ bí nên tôi đã giải thích sự thật cho họ “Tất cả mọi tuyên truyền về Pháp Luân Công trên truyền hình đều là lừa dối. Vụ tự thiêu trên quảng trường Thiên An Môn là một vụ lừa đảo. Nó đã được dàn dựng để làm hại Pháp Luân Công để mọi người ghét Pháp Luân Công.” Tôi cũng nói với họ rằng “Pháp Luân Công đã làm rất nhiều điều tốt cho sức khỏe của nhân dân. Ai tập Pháp Luân Công cũng thu được lợi ích. Đừng tin những lời giả dối đó. Hãy nhớ rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt. Chân Thiện Nhẫn là tốt.” Khi tôi về, người bác sĩ đó đã tiễn tôi ra đến tận cầu thang.

Cột sống bị vẹo nghiêm trọng trong 20 năm đã thẳng lại trong 3 ngày

Năm ngoái, một trang web Pháp Luân Đại Pháp đã đăng một bài viết với nhan đề “Tại sao một người cảnh sát lại nói ‘Tất cả các học viên Pháp Luân Công đều là những người sáng suốt.’” Bài viết nói về việc một người cảnh sát đã chứng kiến một bà cụ già bị vẹo cột sống hơn 20 năm đã thẳng lại sau khi bà tập Pháp Luân Công trong 3 tháng. Sau một thời gian dài tìm kiếm khó khăn cuối cùng thì tôi cũng đã tìm được cụ bà này. Sau đây là câu chuyện mà bà kể lại cho tôi:

Tôi đọc một bài viết về tôi đăng trên Internet. Những điều mà người cảnh sát nói về cơ bản là đúng sự thật nhưng không hoàn toàn chính xác. Sau khi tập Pháp Luân Công, căn bệnh của tôi đã khỏi trong vòng 3 ngày chứ không phải là 3 tháng. Thật sự là chỉ trong vòng có 3 ngày cột sống bị vẹo của tôi trong 20 năm đã thẳng trở lại! Pháp Luân Đại Pháp thật là tuyệt vời. Bản than tôi là một thí dụ sống động.

Tên tôi là Wu Weiyu. Tôi sống ở thôn Yishan, thành phố Liuzhou. Kể từ khi tôi 50 tuổi, tôi đã không thể giữ thẳng được cái lưng của mình. Trong 20 năm qua, ngày nào tôi cũng cảm thấy đau ở lưng. Thân thể tôi bị gập lại gần như thành một góc. Tôi đã đi khắp nơi để tìm cách điều trị. Tôi đã uống rất nhiều thuốc và tiêu tốn rất nhiều tiền. Con trai tôi rất hiếu thảo với tôi. Bất cứ khi nào nó biết được rằng có một bác sĩ Trung y giỏi ở đâu đó là nó lại đưa tôi đến đó để điều trị. Nó còn nói rằng nó sẵn sàng tiêu hàng chục nghìn nhân dân tệ miễn là có thể chữa khỏi được bệnh cho tôi. Vào thời gian đó mấy chục nghìn nhân dân tệ là một số tiền không nhỏ.

Một hôm một người hàng xóm của tôi là cô Li kể với tôi về một người có xương sống bị vẹo mười năm đã thẳng trở lại sau khi tập Pháp Luân Công chỉ 1 năm. Cô ấy hỏi là tôi có tin không. Tôi trả lời ngay lập tức “Tôi tin, tôi tin. Hãy dạy cho tôi. Tôi sẵn sàng trả tiền.” Cô Li nói “Những người quảng bá Pháp Luân Công như chúng tôi đều là những người tình nguyện. Chúng tôi không thu một đồng nào hết.” Sau khi cô ấy nói như vậy cô đưa cho tôi một số tư liệu thông tin từ các học viên Pháp Luân Công khác.

Sau đó cô ấy đưa cho tôi một quyển sách Chuyển Pháp Luân là các bài giảng chính của Pháp Luân Công. Cô ấy đề nghị tôi đọc quyển sách cẩn thận và dạy tôi tập các động tác. Sau khi tôi đọc xong quyển Chuyển Pháp Luân tôi hiểu ra rất nhiều đạo lý. Rất nhiều câu hỏi mà trước đây tôi không thể hiểu được đã trở nên rõ ràng. Ngày thứ 3 sau khi tôi bắt đầu tập Pháp Luân Công là ngày không thể quên nhất trong cuộc đời tôi. Đó là ngày 25/12/1998. Vào hôm đó tôi tỉnh dậy rất sớm. Mặc dù tôi mới chỉ học có 2 bài công pháp và tôi thậm chí còn chưa ngồi được trong tư thế kiết già nhưng tôi đã đi ra công viên vào lúc 4:30 sáng. Trên đường đi ra công viên tôi cảm thấy khác với trước kia; thân thể tôi cảm thấy nhẹ nhàng và các cơ bụng của tôi không còn căng ra như trước đây. Có khoảng hơn 10 người ở điểm tập công. Chúng tôi đứng thành một vòng tròn nghe theo tiếng nhạc nền luyện công. Khi tôi đang tập bài thứ 2 là Pháp Luân Trang Pháp xương sống tôi đột nhiên phát ra tiếng “rắc rắc rắc”. Lúc đó ở đó rất là yên tĩnh. Tất cả mọi người ở đó đều nghe thấy tiếng xương sống tôi kêu răng rắc. Tôi cảm thấy rằng thân thể tôi từ từ thẳng dần lên. Một lúc sau tôi đã có thể nhìn thấy đầu của những người tập xung quanh. Trước đó tôi chỉ có thể nhìn thấy chân của mọi người. Hai mươi năm qua tôi phải gánh nặng bệnh tật đã đè nặng lên tôi. Tôi thường không hiểu tại sao tôi vẫn còn sống. Chính là Sư Phụ của chúng tôi đã cho tôi một thân thể khỏe mạnh. Tôi không thể tả được cảm giác của tôi lúc đó. Hàng nghìn lời cũng không thể tả được long biết ơn của tôi đối với Sư Phụ.

Sau khi chúng tôi hoàn thành các bài tập của mình, những người cùng tập mở mắt và hỏi tiếng kêu đó là từ đâu phát ra. Khi họ trông thấy tôi đứng thẳng ở đó tất cả mọi người đều ngạc nhiên. A! Bà Wu, bà cao như vậy à? Tất cả mọi người ở đó đều khóc ra nước mắt vì vui mừng, hai tay hợp thập cảm ơn Sư Phụ từ bi.

Khoảng 6 tháng sau, ngày 20/7/1999 đến. Cuộc đàn áp đối với các học viên Pháp Luân Đại Pháp bắt đầu vào ngày hôm đó. Thành ủy thành phố Liuzhou, chính quyền thành phố, Sở cảnh sát, và các đồn cảnh sát của tất cả các quận huyện và phường xã thay nhau bắt giữ các học viên Pháp Luân Công, lục soát nhà cửa, đe dọa chúng tôi, và cố bắt chúng tôi từ bỏ Pháp Luân Công. Cảnh sát mang giấy bút đến bắt tôi viết giấy cam đoan [từ bỏ Pháp Luân Công]. Tôi viết “Sư Phụ của chúng tôi là người tốt nhất trên thế giới này. Ân huệ của ông đối với tôi còn cao hơn núi. Tôi cam đoan rằng tôi sẽ theo Sư Phụ tôi suốt cuộc đời này và mãi về sau này.”

Tôi kể lại câu chuyện của mình cho tất cả các nhân viên cảnh sát. Tôi gọi tất cả hàng xóm và đồng nghiệp đến để làm chứng. Tất cả mọi người đều chứng nhận rằng lưng của Wu Weiyu đã bị gù trong hơn 20 năm. Đúng là nó đã thẳng lại khoảng một nửa năm trước đây. Vào ngày 28/7/1999 hai phóng viên của chuyện mục Tình hình cảnh sát hiện thời của một tạp chí của Sở cảnh sát thành phố Liuzhou và hai nhân viên cảnh sát của sở cảnh sát đến nhà tôi với một máy quay phim. Họ yêu cầu tôi đọc một bản tuyên bố mà họ đã viết sẵn nói rằng bệnh của tôi khỏi là do uống thuốc. Nhưng tôi nói trực tiếp vào máy quay phim rằng tôi đã bị vẹo cột sống trong hơn 20 năm, và cuộc sống của tôi rất khó khăn. Đảng có quan tâm gì đến tôi lúc đó không? Giờ đây, Sư Phụ tôi đã chữa khỏi bệnh cho tôi mà không đòi hỏi ở tôi điều gì. Bây giờ các ông muốn tôi phản bội Sư Phụ tôi, và làm những thứ phản thiên nghịch địa đi ngược lại với ý muốn của tôi. Tôi sẽ không làm như vậy.

Một nhân viên cảnh sát dọa sẽ bắt tôi đi cải tạo nếu tôi không hợp tác. Tôi nói, nếu dám thì hãy dùng súng và dao giết tôi đi. Vì thế mà cuốn phim đã không thể thực hiện được mục đích của họ. Cùng với thời gian sự việc này đã bị quên lãng. Trong 5 năm qua tôi đã kiên định học Pháp (1) và luyện công. Tôi đã không cần phải uống một viên thuốc nào và thân thể tôi ngày một khỏe mạnh hơn. Trải nghiệm cá nhân của tôi đã chứng tỏ rằng tập Pháp Luân Công có thể làm cho người tập khỏe hơn. Tôi sẽ không bao giờ từ bỏ tu luyện!

(1) Pháp: Pháp lý hay những bài giảng của Pháp Luân Đại Pháp.

Bệnh máu trắng của một giáo viên đã biến mất

Tôi là một giáo viên 58 tuổi của một trường trung học ở thành phố Jinzhou tỉnh Liêu Ninh. Hồi năm 1997, tôi bắt đầu phải chịu đau đớn vì một khối u ở nách. Cuối cùng chồng tôi đưa tôi đến bệnh viện để phẫu thuật cắt bỏ nó. Hóa ra đó lại là bệnh máu trắng. Vì tôi không biết rằng đó là một bệnh nguy hiểm nên tôi cũng không hiểu tại sao các đồng nghiệp của tôi ở trường lại thì thầm to nhỏ với nhau mỗi khi trông thấy tôi. Có một hôm khi tôi đang đi đằng sau một vài người hàng xóm. Không biết rằng tôi đang ở đằng sau, họ nói chuyện với nhau “Tôi nghe nói rằng ai đó bị bệnh máu trắng. Theo tôi biết thì những ai bị bệnh này sẽ chết rất nhanh. “ Sốc quá, tôi đứng yên một lúc, và sau đó tôi đi về nhà với những bước nặng nề. Vì trông tôi rất xanh, chồng tôi biết rằng hẳn là tôi đã biết được bệnh tình của mình. Chồng tôi hỏi tôi là chuyện gì đã xảy ra vậy. Tôi bật khóc trách rằng Chúa không công bằng với mình. Được gia đình khuyên nhủ, tôi nhận ra rằng có khóc cũng không cứu được mạng mình. Tôi lặng lẽ viết di chúc và chuẩn bị sẵn sàng đón đợi cái chết. Đang chờ chết, tôi ở trong tuyệt vọng, và đúng vào lúc đang ở dưới đáy của cuộc đời thì mẹ tôi giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp cho tôi và chia sẻ kinh nghiệm tập của bà với tôi.

Mẹ tôi sinh ra ở một làng quê. Sinh ra 11 đứa con, nên bà rất gầy yếu. Bị rất nhiều bệnh tật sau khi sinh con, bà sống một cuộc đời nghèo khổ, không có tiền để đi khám bác sĩ. Vào năm 1996, gần như tất cả gia đình tôi bắt đầu tập Pháp Luân Đại Pháp. Ở tuổi 88, mẹ tôi bây giờ sống còn khỏe mạnh hơn bao giờ hết. Từ việc gieo trồng cho đến thu hoạch bà có thể làm bất cứ công việc đồng áng nào như một người còn trẻ tuổi. Một số người thậm chí còn nói đùa rằng bà cứ như là một cái cây bằng sắt hàng nghìn năm tuổi bỗng nở hoa. Dưới ảnh hưởng của bà nhiều người trong làng cũng đã bắt đầu tập Pháp Luân Công. Tôi biết rằng sự thần kỳ đó là do bà tập Pháp Luân Công. Mẹ tôi nói với tôi rằng chắc là bà đã chết lâu rồi nếu như bà không tập Pháp Luân Công và rằng con người không thể có cách nào, mà chỉ có tu luyện theo Đại Pháp là Chân Thiện Nhẫn là có thể thay đổi vận mệnh của con người.

Sau đó mẹ tôi đưa tôi về nhà để dễ dàng hơn cho tôi tập Pháp Luân Công. Vào cuối năm 1997, tôi bước vào con đường tu luyện. Chẳng bao lâu sau khi tôi bắt đầu tập, thân thể tôi đã bắt đầu quá trình tịnh hóa. Dần dần các triệu chứng nặng của tôi đã lần lượt biến mất. Một năm sau, tôi đến bệnh viện để khám sức khỏe, và kết quả là bệnh ung thư của tôi đã biến mất hoàn toàn! Gia đình tôi rất vui mừng cho tôi. Trong sáu năm qua, tôi đã làm theo các yêu cầu của Pháp Luân Đại Pháp để tu luyện tâm tính của mình. Tôi không bao giờ nhận các món quà không chính đáng bằng tiền của các học sinh biếu tôi. Tôi đã làm việc rất chăm chỉ và được tặng danh hiệu “Giáo viên giỏi” vì sự tận tụy của tôi cho sự nghiệp giáo dục. Tôi hiểu rất rõ trong tâm rằng vinh dự này có được là do tôi tập Pháp Luân Đại Pháp. Đó chỉ là biểu hiện của việc đề cao tâm tính của tôi trong phương diện sự nghiệp và là thể hiện của sức mạnh của Pháp Luân Đại Pháp.

Ngày đăng: 17-08-2007