Một quyển sách
đã truyền cảm hứng cho hơn 350 triệu người
thoái xuất khỏi Đảng Cộng Sản Trung Quốc

Tôi Thay mặt Mẹ tôi Thoái xuất Trung Cộng, Cảm tạ Cao Trí Thịnh Tiên sinh!

Mai Lam Băng – Bài đặc biệt cho Thời Báo Đại Kỷ Nguyên. – Ngày 04, tháng 2, 2006.

Tôi chưa bao giờ lên Internet vì tôi không biết gì về máy tính. Trong những năm trước đây, tôi tự nói với mình rằng cái gì mà “công nghệ cao” là thuộc về thế hệ trẻ. “Dù sao thì chúng ta đã già rồi.” Trong những năm cuối này tôi không có được một chổ ở cố định, và cả gia đình tôi phải sống lang thang. Có một bữa ăn nóng và được tắm hàng ngày là quá tốt cho chúng tôi rồi. Một cái computer thì để làm gì?

Lần này, bởi vì tôi đã đọc “Thư Ngỏ thứ 3 cho Hồ Cẩm Đào và Ôn Gia Bảo” (Lá thư thứ 3) của Cao Trí Thịnh, tôi đã nhờ bạn tôi in lá thư ra, làm thành vài bản coppy và đem cho tôi. Khi tôi trở về nhà, tôi đưa một bản cho chủ nhà của tôi và tự nói rằng đây là lễ vật đầu năm mới của tôi. Ông chủ nhà đọc nó và nước mắt ông chảy xuống gò má. Ông biết rằng tôi quan tâm đến sự an toàn của Cao Trí Thịnh, và ông ta đã chỉ dẫn cho tôi cách sử dụng máy tính ở trong văn phòng của ông ấy. Khi tôi đọc những câu, “một miếng thìa đồng cũ” và “nửaa miếng đậu chiên vàng”, nước mắt đã chảy xuống má tôi làm ướt cả áo. Tạ ơn Cao Trí Thịnh!

Cao Trí Thịnh vẫn còn cảm thụ được “Qua năm” khi không còn mẹ; Tôi thậm chí không còn nhớ “Qua năm” là gì trong nhiều năm. Suốt hơn 30 năm nay tôi chỉ nhìn xa xăm và không biết bước qua Năm mới như thế nào. Mẹ tôi đã về với ông bà hơn 30 năm rồi. Bà là Triệu Chí Anh, bà sinh ngày 24 tháng 4 năm 1927, ở Tô Châu. Bà đã gia nhập cái gọi là “Đảng Bí mật Thượng Hải “ của Trung Cộng vào khoảng năm 1940. Vào ngày 5 tháng 9 năm 1970, bởi vì mẹ tôi đã từ chối làm bằng chứng giả nói xấu hãm hại Kiều Thạch (một cán bộ cấp cao trong những năm 1990) và những người khác, bà đã bị làm nhục một cách tàn bạo. Bà đã bị đánh đến chết với danh nghĩa “Nghiêm trừng nhân tố lịch sử phản cách mệnh” bởi cái gọi là “Đội Đặc Nhiệm” trong một ngôi nhà đá của Hồ Trữ Nước Nhân Tạo Mã Cụ ở vùng núi Việt Bắc.

Sau khi đánh bà tới chết, “Đội Đặc Nhiệm” đã dùng một dây xích sắt để kéo thi thể bà và diễu hành, và chúng dùng một dây xích xe máy để quất vào thi thể bà, chúng rêu rao rằng đây là để “Nghiêm trừng nhân tố lịch sử phản cách mệnh”. Trên đường núi lát bằng đá vụn, thi thể bà bị kéo lê suốt chặng đường 7 kilomet trên hành trình đến Xí Nghiệp Thép Thiều Quan, nơi họ đã bị công nhân và nông dân gần đó chặn lại. Bộ đội địa phương và cảnh sát đã đã đến tức thì khi nghe tin để ngăn chặn cuộc nổi dậy của công nhân và nông dân. Lúc đó có một người thanh niên bước ra khỏi đám đông và tự giới thiệu rằng anh ta là một sinh viên của trường Đại học luật và anh ta biết cách khám nghiệm tử thi. Đội Đặc nhiệm đã rất vui vẻ và để anh ta ký vào bản chứng tử. Nguyên nhân cái chết là “Tự tử vì Phạm pháp”. Chữ ký đó là “Tiêu Dương”.

9 năm sau, một người bạn từ Ty cảnh sát Thiều Quan đã đưa tôi đến Sở Cảnh sát Mã Cụ ở huyện Khúc Giang. Theo Ông Hầu, phó Sở trưởng cảnh sát, Tiêu Dương chỉ là một sinh viên luật vừa mới ra trường vào hồi đó, và bản thân không có nhiệm vụ gì ở đó. Anh ta làm điều đó không chỉ là vì trách nhiệm của một con người, mà còn phù hợp với nghề nghiệp của anh ta- đó hoàn toàn là hành động cá nhân. Sau đó Tiêu Dương được cất nhắc lên chức “Đại Biểu Đảng Cộng sản Trung Quốc” của vùng Thiều Quan. Tất cả “chứng thư tử vong” của những người đã chết một cách bất thường và tàn nhẫn ở vùng Thiều Quan đều được ông ta ký. Ông Hầu khuyên chúng tôi không nên tìm họ nữa. Tiêu Dương bây giờ là quan chức cấp cao và, nếu thông tin bị lộ ra ngoài, ông ta có thể quay lại khủng bố chúng tôi.

Đương nhiên, tên ngáo ộp này, Tiêu Dương, đã thăng quan tiến chức lên những vị trị ngày càng cao; từ Phó Thư ký Đảng Ủy huyện Thanh Viễn đến Kiểm Sát trưởng Viện Kiểm sát Nhân dân thành phố Quảng Châu, từ Bộ trưởng Bộ Tư Pháp, đến thậm chí là Viện Trưởng Tòa Án Nhân Dân Tối Cao (một chức vụ tương đương với Bộ trưởng Bộ Tư pháp). Một tên bù nhìn làm bằng chứng giả bây giờ là Đại biểu cho sự Tôn nghiêm của Pháp luật quốc gia. Trong lĩnh vực này, bất kể là một sinh viên trường đại học hay một người quê mùa nào đó, có ý chí vì mình có thể bước ra là trở thành thành viên của đảng. Trong những năm này, các học viên Pháp Luân Công những người đã bị đánh tới chết tính như tự sát cũng có thảm cảnh bi thương giống như mẫu thân của tôi. Đó là vì tà Đảng ấy vẫn mê hoặc chúng ta, hung bang ấy vẫn thống trị đất nước, bóp méo luật pháp quốc gia, và biến mọi thứ ngày càng trở nên tồi tệ. Lá thư thứ ba của Cao Trí Thịnh đã dẫn chứng những sự thật này.

Cao Trí Thịnh đã trở về cố hương để tận hiếu với mẫu thân dã khuất. Nhưng hài cốt mẹ tôi bây giờ nơi đâu? Khi tôi lần theo dấu vết trở lại Lò Hỏa Táng ở Thiều Quan, một vài người làm việc ở đó đã trả lời tôi rằng có vài cái bình tàn tro ở trên lưng đồi có một người công nhân trông giữ ở đó tên là Linh. Linh bây giờ đã chết và không còn ai khác biết những cái bình tro ấy là của ai. Đã chịu đựng 30 năm rồi của nỗi đau thương tiếc và lòng uất hận, tôi vẫn không biết cách cho mẹ tôi yên nghỉ thế nào. Tôi muốn cảm tạ Ông Cao vì những bài viết này. Tôi mong rằng một ngày nào đó những bài viết của ông sẽ xuất hiện trên sách giáo khoa của lũ trẻ, để nhiều người hơn nữa được ích lợi và con của tôi sẽ biết được hiếu đạo với phụ mẫu như thế nào. Chúng tôi sẽ không để con cái mình lớn lên bằng uống sữa chó sói: mặc dù lớn lên bên cạnh chó sói, chúng sẽ bị những con sói này cắn thương sau này trong đời.

Tôi muốn giúp đỡ mẫu thân tôi thoái xuất Trung Cộng . Tên của bà là Triệu Chí Anh.

Tôi khuyên Tiêu Dương hãy thoái xuất Trung Cộng. Chỉ bằng thoái xuất khỏi Trung Cộng, ông ta mới có hy vong xóa sạch tội lỗi và nhục, và có hi vọng cứu độ. Chỉ khi ấy giá trị của luật pháp mới được lấy lại.

Tôi cũng khuyên Kiều Thạch thoái xuất Trung Cộng. Chỉ có thoái xuất Trung Cộng ông ta mới có thể trở thành ngừơi có chính khí, quay trở lại bổn tính nguyên sơ, và vì nhân dân mà nói thuyết.

Một lần nữa, tôi cảm tạ Cao Trí Thịnh vì những bài viết. Những câu “một miếng thìa đồng cũ” và “ nữa miếng đậu chiên vàng” đã làm tôi khóc khô cả nước mắt. Trong suốt 30 năm nay rồi tôi không thể khóc được, và cũng không giám khóc.

Bằng cách thoái xuất Trung Cộng cho mẹ tôi, tôi mong bà nơi cửu tuyền được giải thoát và hương hồn bà được trở về thiên quốc.

Cảm tạ Cao Trí Thịnh! Tôi Thay mặt Mẹ tôi Thoái xuất Trung Cộng, cảm tạ Cao Trí Thịnh Tiên sinh!

Ký giả Mai Lam Băng
Bài đặc biệt cho thời báo Thời Báo Đại Kỷ Nguyên
Ngày 4 tháng 2, 2006

Ngày đăng: 25-02-2006