Một quyển sách
đã truyền cảm hứng cho hơn 350 triệu người
thoái xuất khỏi Đảng Cộng Sản Trung Quốc

Tài liệu tham khảo: Nhân chứng ác hành của tà Đảng Cộng Sản

06/04/05 — Bài trích từ MINHHUE.NET

Bài của một nạn nhân

Để diệt trừ cộng sản tà linh, ở đây tôi xin vạch trần một số tội ác tà đảng trong lịch sử đã từng làm qua, như là chứng cớ của lịch sử:

Tôi chưa trải qua vận động chính trị “Đại nhảy vọt” và “Cách Mạng Văn Hoá”, nhưng bà nội và bố tôi đã chứng kiến thời đại ấy. Mặc dầu bà đã qua đời, nhưng những câu chuyện bà kể trước đó vẫn còn lưu lại bên tai. 1958 “Đại nhảy vọt”, 1960 nạn đói kém, dân chúng bỏ đi lang bạt ăn xin, cánh đồng toàn là những thi hài đói chết. Số người chết vô cùng nhiều. Tôi nguyên thuỷ ở tỉnh Hà Bắc, lúc bấy giờ, vỏ cây trong làng xã đều bị ăn hết. Thức ăn mà đầu bếp của công xã cung cấp là bột nhão, bột nhão hoà hợp từ khoai lang mục nát, lá bao (của bắp ngô), họ vẫn đói sau khi ăn bột nhão. Thông thường họ múc cơm bằng môi, một môi cơm là 50 g, mỗi người nhiều chỉ được khoảng bảy môi. Vì vậy, lúc bấy giờ những nhân viên (Cán Bộ) ở công xã thường nói rằng “không cố gắng làm việc, cho ăn bảy môi bột nhão” lúc ấy, có người ăn cả đất sét (đất guanyin), ăn than đá mục nát, những than đá này đã mềm và dính răng, nhiều người vì vậy mà sống sót.

Bà nội và các con đều sống trong hoàn cảnh rất là khó khăn. Bố tôi nhiều lần đói đến ngất đi, có thể thấy được những giống ruột đen và xanh quanh co nơi bụng của bác chị của bố.

Một hôm, bà và những phụ nữ làm bếp đang mài khoai lang mục nát và lá bao (của bắp ngô), mài xong thì sẽ đỗ xuống đất rồiì mới đựng vào bao bố. Do đó họ quét bụi đất qua một bên, không để bột nhão dính bụi đất. Nhưng một xã cán bộ thấy được, ông ta đá bụi đất vào bột nhão. Vì bà và những người phụ việc đều thuộc giai cấp điạ chủ, thành ra không ai dám lên tiến cả.

Lúc bấy giờ, bánh đậu và cỏ linh lăng chỉ cho xúc vật ăn, không cho dân chúng ăn.

Có một năm mùa thu, vụ thu hoặch khoai lang rất nhiều, một phụ nữ làm việc nơi cánh đồng, quá đói, bà dùng đầu gối ép một khoai lang xuống đất, kế hoặch nửa đêm đến lấy, nhưng bị một cán bộ thấy được, dùng một khoai lang lớn ném vào đầu của cô ấy, cô ngất đi và đã chết sau hai ngày được mang về nhà, không ai dám nói gì cả. Nếu cho xã hội lúc bấy giờ là tốt đẹp, thật sự, nó hình thành từ sự đàn sắp, không phải vì dân chúng có một đạo đức cao thượng. Bà từng nói rằng, những năm ấy, thu gặt rất là phong phú, nhưng không phân cho dân chúng, không biết thực phẩm mang đi đâu cả. Mỗi ngày đều phải la hét một khẩu hiệu là “chuẩn bị chiến tranh, chuẩn bị nạn đói, đánh bại chủ nghĩa đế quốc của Mỹ, đánh bại Liên Xô (xô viết)” đến thập niên 1980, có người phát hiện trong hang động có một số thực phẩm phủ đầy rêu. Họ mới biết rằng những thực phẩm lúc bấy giờ tích trữ vào trong động rồi bị đóng kín.

Những người lúc bấy giờ đều đói đến không có tinh thần. Nhiều người chết đói, người nhà kéo ra ngoài chôn, nhưng không hoàn toàn che hết thi hài, một nữa bị trôn dưới đất, một nửa lộ ra mặt đất. Hầu như mỗi ngày đều có người chết. Lúc đó có một cô phụ nữ mới sanh một con bé, cô không có sữa cho con bé ăn, cháu bé đói chết. Cô nói với con rằng: “con sanh ra béo quá, mẹ không nỡ liệng con đi, để ăn thịt con”. Quả thật, cô ăn thịt con. Về sau, khi cô ấy cảm thấy đói thì nửa đêm đến nơi trôn người chết cắt một mảnh thịt về nhà nấu ăn. Vì vậy mà cô ấy thể sống sót qua thơì kỳ ấy. Năm 1988, lúc bà nội tôi về làng, cô ấy còn sống. Thông qua câu chuyện này, tôi có một hiểu biết mới với lơì nói cổ “không có ăn, con ruột cũng không thể thóat chết, không gỗ đốt lửa, giường ngà cũng không tránh thoát được”.

Lúc bấy giờ, xã hội bị cực độ kiềm chế. Vào đêm thường có những người nghe trộm sự nói chuyện của gia đình từ cửa sổ. tôi có một bạn cùng lớp, ông nội của anh/chị ấy đã bị bắt giam 8 năm vì một lời nói phạm tới chủ tịch Mao.

Vì bà nội đã qua đời, những người già có người lâu ngày không gặp hay là đã chết. Tôi không thể thẩm tra những chi tiết về ngày tháng, tên và nơi phát sinh những chuyện này. Nhưng đó là những câu chuyện bà thường kể. Vì sự quả đoạn của bà nội mà bố và dì mới có thể sống sót được.

Lúc tôi thiếu niên, bà thường nói với tôi “ai nói Cộng Sản tốt, cả đời không bao giờ nói nó tốt cả, nó hại người quá. Cộng Sản thường tuyên truyền rằng ở xã hội cũ, dân chúng làm nô lệ, hiện giờ họ làm chủ. Thực ra ngược lại, bây giờ dân chúng mới là làm nô lệ.”

Cả hai thế hệ đã bị Cộng Sản bức hại, ngay cả thế hệ của tôi cũng bị Cộng Sản độc haị. Có nhiều người còn chưa nhận thức được sự độc hại của Cộng Sản. Tôi viết ra những câu chuyện này, để họ nhận rõ bản chất ác độc của Cộng Sản.

Ngày đăng: 6-04-2005