Bản chất của ĐCSTQ: Tuyên truyền Thuyết duy vật
Lý luận của Chủ nghĩa Cộng sản khi vừa xuất hiện với đầy tràn sắc thái lý tưởng chủ nghĩa, muốn kiến lập lý tưởng [Thiên Đường] tại nhân gian đã mong muốn thu hút nhiều người nhiệt huyết tham gia cùng họ, kết quả là truyền bá họa đỏ (máu) đến mấy chục quốc gia, hàng tỷ người bị nô dịch, hàng trăm triệu người bị chết oan uổng.
Thuyết vô Thần là cơ sở của Văn hóa đảng, phá hủy chính tín của con người đối với Thần, và để cho Trung Cộng có thể muốn làm gì thì làm nấy. Tuy nhiên, Trung Cộng vẫn còn muốn đi xa hơn nữa. Phép biện chứng của Thuyết duy vật và lịch sử Thuyết duy vật tạo dựng thế giới quan và phương pháp luận của Đảng Cộng sản, chính là một nền tảng khác của Văn hóa đảng, người dân Trung Quốc do chịu tẩy não từ Thuyết duy vật cho nên cách nhìn nhận thế giới và lịch sử đã hoàn toàn khác với [cách nhìn nhận] trong quá khứ.
Chủ nghĩa duy vật của Marx và Engels chẳng qua là một trường phái triết học rất có tính tranh luận. Nhà xuất bản Edward – Bernstein từng đưa bản thảo “Phép biện chứng tự nhiên” của Engels cho Einstein, đề nghị ông phát biểu ý kiến, xem xem bản thảo viết tay này có nên xuất bản hay không. Einstein sau khi xem qua “Phép biện chứng tự nhiên” của Engels thì không tán đồng, và nói rằng: “Nếu như bản thảo này không phải là của một nhân vật lịch sử mà là một tác giả muốn thu hút sự chú ý của người dân, nếu vậy thì tôi kiến nghị rằng không nên đưa ra xuất bản.” “Bởi vì bất luận nhìn nhận từ quan điểm của vật lý học đương thời, hay là từ phương diện lịch sử vật lý học mà nói, nội dung của bản thảo này đều không có sự hấp dẫn đặc biệt nào”. Tuy nhiên Đảng Cộng sản lại biến Chủ nghĩa Marx-Lenin thành “chân lý” “tiêu chuẩn cho khắp mọi nơi”, trở thành nội dung cải cách trong sách giáo khoa, năm này qua năm khác, tháng này qua tháng khác, ngày này qua ngày khác đều phải nói đến.
Thuyết duy vật trong biện chứng duy vật của Marx và Thuyết duy vật truyền thống cũng khác nhau, ông ta cho rằng Thuyết duy vật truyền thống chẳng qua chỉ là một loại triết học duy tâm, còn Thuyết duy vật của Marx lại dùng để cải tạo thế giới, triết học nên ngừng bày binh bố trận trên giấy về hiểu biết thế giới, mà triết học cần tham gia vào đấu tranh giai cấp. Đến nay, Thuyết duy vật này đã không đơn giản là một loại triết học, nó không những dự đoán về cái gọi là tiến trình lịch sử từ xã hội Phong kiến đến xã hội Tư bản Chủ nghĩa cho đến lịch sử Chủ nghĩa Cộng sản, mà lại nhìn nhận rằng để đạt đến Chủ nghĩa Cộng sản thì phải dựa trên cách mạng bạo lực.
Lý luận của Chủ nghĩa Cộng sản khi vừa xuất hiện với đầy tràn sắc thái lý tưởng chủ nghĩa, muốn kiến lập lý tưởng [Thiên Đường] tại nhân gian đã mong muốn thu hút nhiều người nhiệt huyết tham gia cùng họ, kết quả là truyền bá họa đỏ (máu) đến mấy chục quốc gia, hàng tỷ người bị nô dịch, hàng trăm triệu người bị chết oan uổng. Nếu chỉ có cách dùng bạo lực để duy trì chính quyền sẽ không dài lâu, [cho nên] Đảng Cộng sản trong khi [làm hết các việc xấu] đồng thời còn ra sức [nói đủ lời tốt đẹp], cụ thể là dùng những lời dối trá để đưa ra giải thích “hợp lý” cho việc sát hại đẫm máu. Lời dối trá này thông qua lý luận Chủ nghĩa Cộng sản được bao bọc tinh vi, từ đó khiến nó hiển thị ra diện mạo tốt đẹp và hoàn hảo, nó không chỉ biện hộ cho việc giết người, mà còn đề xuất ra một bộ lý luận chỉ đạo và khống chế ở tất cả các phương diện như: chính trị, kinh tế, quân sự, pháp luật, khoa học, giáo dục, quản lý xã hội, y tế vệ sinh, thậm chí cả nhà cửa, dưỡng lão và sinh hoạt gia đình v.v.. đối với lịch sử cũng đề xuất ra một bộ lý luận của riêng nó. Ở một phương diện khác, Trung Cộng muốn tiến hành khống chế toàn diện đến tận các tế bào nhỏ đối với các ngành nghề trong xã hội.
Chủ nghĩa duy vật của Marx vừa hay lại cung cấp lý luận chỉ đạo hành động cụ thể cho bạo lực cách mạng của Đảng Cộng sản và triết học đấu tranh v.v.. Biểu hiện ban sơ nhất của chủ nghĩa Duy vật của Văn hóa đảng là chủ nghĩa tôn sùng bạo lực. Do đó chúng ta thấy được:
Karl-Marx: “Chỉ có thể dùng lực lượng vật chất phá hủy lực lượng vật chất.”
Engels: “Súng ống, đạn pháo là những thứ có uy quyền nhất.”
Lenin: “Bạo lực có hiệu quả gấp 100 lần so với biện luận.” “Quốc gia là công cụ của áp bức giai cấp.”
Mao Trạch Đông: “Quyền lực chính trị lớn lên từ nòng súng.”
Lâm Bưu: “Chính quyền chính là quyền trấn áp, có chính quyền rồi, hàng triệu phú ông, hàng tỷ phú ông, trong một đêm có thể đánh ngã.”
Như hiện nay, Chủ nghĩa duy vật của Văn hóa đảng tiến một bước phát sinh ra “chủ nghĩa tôn sùng vật chất”, “chủ nghĩa sùng bái kim tiền”, “chủ nghĩa hưởng lạc”, cuối cùng dẫn đến “chủ nghĩa duy lợi”, nó dẫn dắt con người thực sự đi đến chỗ đạo đức suy bại, tha hóa. Nhiều người Trung Quốc đương đại, gồm nhiều người thuộc “phần tử tri thức”, phủ phục dưới sự đàn áp bạo lực và chính sách thu mua kim tiền của Trung Cộng, trở thành những người triệt để theo “chủ nghĩa duy lợi”.
Mê tín bạo lực và kim tiền của Trung Cộng không lý giải được sức mạnh của tín ngưỡng, nó đàn áp tín tâm cũng lại từ chính cái gọi là “chủ nghĩa duy vật” của nó.
Chủ nghĩa duy vật phủ định tác dụng của đạo đức, cho rằng không có đạo đức phổ quát siêu việt đối với nhân loại. Cái gọi là đạo đức đều là thuộc về từ một giai cấp nào đó, mà tại Trung Quốc, những người dẫn giải và đặt định nghĩa về đạo đức tất yếu đều là Đảng Cộng sản. Trung Cộng trong lịch sử đấu tranh chính trị tiến hành làm mưa làm gió lật đổ đạo đức phổ quát một cách triệt để. “Đạo đức bao tiền một cân?” – câu nói này chính là điển hình cho tư duy logic của “các nhà chủ nghĩa duy vật” chịu nhận giáo dục của Văn hóa đảng mà sinh ra.
Chủ nghĩa duy vật tạo nên sự thờ ơ lãnh đạm đối với sinh mệnh. Bởi vì không thừa nhận yếu tố tinh thần của con người, chỉ thừa nhận yếu tố nhục thể, Engels cho rằng sinh mệnh chẳng qua là hình thức tồn tại của Protein. Một cá nhân chết đi, chẳng qua chỉ là một đám Protein thay đổi hình thức tồn tại mà thôi, không có gì to tát cả, đây là cơ sở lý luận trọng yếu của Đảng Cộng sản để giết người.
Chủ nghĩa duy vật trực tiếp phủ định tác dụng của lương tri. Con người tin Thần, sau khi làm việc ác đều cảm thấy lương tâm cắn rứt, lo lắng Thần minh giám sát, nhân quả báo ứng. Mà Thuyết vô Thần lại hành ác không có bất kể kiêng kỵ gì, chính là giống như Mao Trạch Đông nói: “Người theo Thuyết duy vật triệt để, không có gì phải sợ hãi.” Nếu không có Thần, chỉ có bạo lực thế gian mới có thể trừng phạt con người, đặc biệt là khi một cá nhân hoặc bản thân tổ chức chính là những kẻ ác nắm giữ bạo lực nhân gian, như vậy thì còn có việc ác nào mà không dám làm?
Mà càng quan trọng, là nhìn nhận về giá trị đạo đức thiện ác, từ sự tồn tại siêu việt khỏi thế giới trần tục nhân loại của Thần và Thiên ý ở đây bị bác bỏ, mà hoàn toàn trở thành một bộ phận quyền lực thế tục, lại tùy theo sự sa đọa suy đồi của quyền lực thế tục mà mất hết thanh danh, cuối cùng hoàn toàn chuyển thành loại giá trị quan mà trong đó coi xét lợi ích cá nhân là thước đo nhìn nhận thiện ác, tốt xấu.
Văn hóa đảng nhìn nhận rằng “vật chất quyết định ý thức”, “cơ sở kinh tế quyết định kiến trúc thượng tầng”, do đó phát triển kinh tế tất sẽ dẫn đến văn minh chính trị, dân chủ hoàn thiện, pháp chế kiện toàn, đạo đức thăng hoa, văn hóa phồn vinh, loại phương thức tư duy triệt để của “chủ nghĩa duy vật” trong Văn hóa đảng này, chúng ta đã tự mắt chứng kiến trong mười mấy năm mở cửa cải cách cùng với chính trị hủ bại, chuyên chế hoành hành, đạo đức mất dần, văn hóa điêu linh, hệ thống tư pháp chuyên chế đồng lõa cùng với hiện tượng giả mạo triệt để .
Khi Trung Cộng dùng phát triển kinh tế để biện hộ cho mình thường hạn cuộc vào một tình huống tiến thoái lưỡng nan. Khi bạn chỉ trích Trung Quốc thiếu dân chủ và hệ thống pháp luật; tín ngưỡng, ngôn luận, hội họp và tự do cơ bản khác bị bạo lực tàn khốc mà vô liêm sỉ của quốc gia tước đoạt đi, Trung Cộng sẽ lấy phát triển kinh tế không đạt, trình độ giáo dục thấp, tố chất của người dân thấp kém làm lý do.
Kết quả có thật sự như vậy không?
“Chúng ta không nên cho rằng, chỉ có tàu thuyền và súng đạn hùng mạnh thì có thể tính là cường quốc. Chúng ta cần thấy rằng, bản thân dân chủ chính là một lực lượng. Hết thảy của cải, hết thảy vũ khí quốc phòng, chỉ có kết hợp với dân chủ làm một, mới có thể thực sự tính là lực lượng lớn mạnh.”
“Họ cho rằng Trung Quốc thực hiện chính trị dân chủ, không phải là sự việc hôm nay, mà là sự việc một số năm về sau này, họ hy vọng người dân Trung Quốc nâng cao kiến thức và giáo dục đạt đến như các nước tư sản dân chủ Âu Mỹ, rồi lại thực hiện chính trị dân chủ v.v.. Chính là trong chế độ dân chủ càng dễ dàng giáo dục và đào tạo huấn luyện dân chúng.”
Hai đoạn văn trên là trích dẫn từ Tân Hoa Nhật Báo, tờ báo chính thức của Đảng Cộng sản Trung Quốc, chẳng qua là thời gian in ấn vào ngày 05 tháng 03 năm 1944 và ngày 25 tháng 02 năm 1939, vào lúc đó những phê phán này đặc biệt nhắm vào Quốc dân trong thời chiến tranh với chính phủ Quốc dân đảng.
Có thể thấy, Trung Cộng trước khi đoạt được chính quyền, từ trước giờ không cho rằng trạng thái kinh tế và trình độ giáo dục của người dân là chướng ngại thực hiện dân chủ, mà trạng thái kinh tế hiện nay và trình độ giáo dục cộng lại so với thời kỳ chiến tranh kháng Nhật, Quốc [Dân đảng] – Cộng sản nội chiến thì tốt hơn nhiều, làm sao ngược lại trở thành chướng ngại được?
Càng vốn có ý châm biếm là, Trung Cộng rêu rao “duy vật”, bản thân thì lại không [duy vật]. Trung Cộng rao giảng “vật chất quyết định ý thức”, nhưng từ trước giờ bộ môn tuyên truyền ý thức hình thái được coi là trọng yếu hơn nhiều so với bộ môn nông nghiệp. Dưới bảng quảng cáo của chủ nghĩa duy vật, Trung Cộng lại một lần nữa phạm phải sai lầm “duy ý chí luận” – “con người gan lớn bao nhiêu, đất có sản lượng cao bấy nhiêu”, “một ngày bằng với 20 năm”, “bước nhanh tiến nhập vào Chủ nghĩa Cộng sản”,v.v.. Bành Đức Hoài [2] cho rằng dựa theo những khẩu hiệu “thùng rỗng kêu to” này, “nhiệt tình của giai cấp tiểu tư sản” được xem là không phù hợp phép tắc kinh tế và quy luật khoa học, bị Mao Trạch Đông đem ra cho là “đoàn thể phản đảng”, và toàn quốc bắt đầu “phản đối chủ nghĩa cơ hội hữu khuynh”. Cuối cùng trực tiếp dẫn đến nạn đói lớn khiến 30 triệu người chết đói, đây thực sự là kết quả “duy tâm” của Trung Cộng.
Năm 1960, Lâm Bưu [3] đề xuất: “Yếu tố con người đệ nhất, công tác chính trị đệ nhất, tư tưởng công tác đệ nhất, tư tưởng sống đệ nhất, đó là sự chỉ đạo của công tác chính trị, tư tưởng quân sự của chúng ta, cũng là phương hướng kiến thiết quân đội.” Đề xuất “Bốn cái đệ nhất” sẽ thiết lập nên tư tưởng, không nghi ngờ gì đây thuộc về “chủ nghĩa duy tâm”, Mao lại khen ngợi là: “Ai nói người Trung Quốc không sáng tạo? ‘Bốn cái đệ nhất’ tốt, đây là sáng tạo.” Ngày 01 tháng 02 năm 1964, trong xã luận của “Nhân dân nhật báo” có viết: ‘Toàn quốc đều cần học tập quân giải phóng’ ủng hộ mạnh mẽ’ ‘Quân đội giải phóng lớn nắm giữ công tác chính trị tư tưởng, kiên trì nguyên tắc ‘bốn cái đệ nhất’. Đây là những nguyên nhân Quân đội giải phóng nhân dân bất khả chiến bại.”
Đến nay, Trung Cộng vẫn đang khoe khoang “Tam đại biểu”, tung hô với mấy chục chữ như “hình thành một hệ thống khoa học”, là “gốc rễ của việc thành lập đảng”, “nền tảng của việc chấp chính, ngọn nguồn của sức mạnh” của Đảng Cộng sản. Bộ trưởng tuyên truyền hô hào: “Phải hết sức nỗ lực để làm tư tưởng quan trọng ‘Tam đại biểu’ thâm nhập vào nhân tâm, trở thành kim chỉ nam cho hành động của quảng đại quần chúng cán bộ, trở thành chỉ dẫn cơ bản cho các công tác của chúng ta.” Vì vậy mà trên một số bức tường tại khu vực nông thôn, đều bỗng nhiên xuất hiện biểu ngữ lớn: “Dùng ‘Tam đại biểu’ chỉ đạo công việc giết mổ của chúng ta.”
Vô luận là “chủ nghĩa duy vật” và nói về dân chủ, đều bị dựng nên một lý luận khác trong hệ thống của Đảng Cộng sản, đây chính là phương pháp biện chứng. Công dụng của phép biện chứng, là làm thế nào đem “trắng” nói thành “đen”. Trong hệ thống thoại ngữ đầy tính bỡn cợt của Đảng Cộng sản, ngựa trắng không phải là ngựa, màu trắng xám không phải là trắng, vậy mà có đại đa số người lại tiếp thụ một cách vô tri vô giác. Do đó, “nền kinh tế thị trường tê liệt” bị xưng là “kinh tế thị trường xã hội chủ nghĩa”, “độc tài chuyên chính” thành “dân chủ xã hội chủ nghĩa”, vi phạm nhân quyền trở thành “lý luận nhân quyền chủ nghĩa xã hội đặc sắc của Trung Quốc”. Tóm lại, chỉ cần sau khi được tô điểm thêm thắt vào, liền đó có thể tùy ý thay đổi định nghĩa ban đầu của từ. Sau khi cái thứ hoang ngôn “biện chứng” này tràn ngập các khái niệm trước đây ở Trung Quốc Đại lục, đến tận hôm nay nó vẫn còn đang tiếp tục phát sinh.
Trích từ: Giải thể văn hoá đảng