Chương 6: Dùng “hận“ để lập quốc – Đất nước đã không còn là đất nước (Phần hạ)
Mục đích cuối cùng của Chủ nghĩa Cộng sản (Phần Trung Quốc)
Mục lục:
3. Đất nước của Trung Cộng đã trở thành thế giới của sói.
1) Những người già không đáng kính trọng
2) Những đứa trẻ khôn ranh già trước tuổi
3) Đạo đức giữa hai giới tính sụp đổ
4) Các ngành nghề sa đọa toàn diện
5) Những kẻ bại não tập thể có tính chu kỳ
4. Cảnh tượng ngày tận thế
1) Hố phân văn hóa
2) Cái xác không hồn
3) Tâm thái mạt thế
4) Không còn cơ hội được cứu
* * ** * *
3. Đất nước của Trung Cộng đã trở thành thế giới của sói.
1) Những người già không đáng kính trọng
Khổng Tử viết: “…50 tuổi thì thông hiểu thiên mệnh, 60 tuổi thì tai nghe được những lời bất đồng ý kiến, 70 tuổi thì có thể làm theo mọi ý trong tâm nhưng không vượt quá khuôn phép”. Theo truyền thống Trung Quốc, người cao tuổi nhờ có trí huệ và kinh nghiệm, giàu lòng tự trọng và nhân hậu, nên họ là những người được kính trọng nhất trong xã hội.
Hoàng đế Khang Hy thời nhà Thanh từng hai lần mở yến tiệc tại vườn Sướng Xuân và cung Càn Thanh để thiết đãi những đại thần văn võ và các trí sĩ người Mông, Mãn, Hán 65 tuổi trở lên, số lượng lên đến hơn nghìn người. Trong hai lần tiệc rượu ở cung Càn Thanh, Khang Hy và các bậc lão nhân ăn uống tiệc tùng, các hoàng tử, hoàng tôn đứng hầu dự lễ và rót rượu cho các lão nhân. Để kỷ niệm hai lần thịnh hội này, hoàng đế Khang Hy đã làm bài thơ “Thiên tẩu yến” ngay trên bàn tiệc và lệnh cho các đại thần “làm thơ ghi chép lại sự việc”.
Ngày nay, rất nhiều hành động của người già thường xuyên khiến người ta ngứa mắt. Những hoạt động gây náo loạn, phản cảm nơi công cộng như “khiêu vũ ngoài quảng trường”, “nhóm lớn đi bộ ngoài đường” đã không còn là chuyện giật gân nữa. Tháng 6 năm 2017 tại quảng trường Lạc Dương, các bà già tập thể dục đường phố đã tranh giành sân bóng rổ với các thanh niên, họ hùng hổ giơ tay chỉ trích các thiếu niên đang chơi bóng rổ. Những chiêu trò “đụng độ” (ăn vạ đòi tiền) cũng muôn hình vạn trạng, người bị hại oan ức, khổ sở mà không biết giãi bày ra sao, khiến cho xã hội hiện nay xuất hiện hiện tượng “thấy người già mà không dám giúp đỡ, thấy trẻ em mà không dám bảo vệ”. Có một người già cố ý lao vào chiếc xe ô tô để đòi bồi thường, lại còn lý lẽ hùng hồn rằng: “Tôi là người già mà”, họ cho rằng mình tuổi tác đã cao, làm việc khác thì không làm nổi nên đành phải làm cái việc hèn hạ này để kiếm tiền nuôi bản thân, họ còn cảm thấy lý do này rất chính đáng. Một bà già ở Tây An khi đi trên xe buýt có một cô gái không chịu nhường ghế, bà bèn ngồi cả cái mông lên người cô gái. Một số nơi thậm chí còn xuất hiện những cảnh tượng không chấp nhận được như các ông già rủ nhau ra ngoài mua dâm tập thể.
Có người châm biếm rằng:“Không phải người già trở nên xấu đi, mà là người xấu đã trở nên già đi.” Những sự việc như vậy không hề ngẫu nhiên. Mấy thế hệ người sinh ra sau khi Trung Cộng lên nắm quyền đã dần dần bước vào tuổi già, những năm họ trưởng thành vừa đúng vào thời gian Trung Cộng phát động hết cuộc vận động này đến cuộc vận động khác. Những người này không những không được kế thừa văn hóa truyền thống mà còn bị nhồi nhét vào đầu học thuyết đấu tranh giai cấp của Trung Cộng, chữ “hận” của tà linh đã ngấm sâu vào tận xương tủy họ. Họ đã tận mắt chứng kiến sự phá phách, cướp bóc trong cuộc Đại Cách mạng Văn hóa, một số người còn tham gia “hồng tiểu binh”, “hồng vệ binh”. Những hành động vô văn hóa của họ hiện nay đơn giản là kế tục những mô thức hành vi được Trung Cộng bồi dưỡng từ khi họ còn trẻ.
2) Những đứa trẻ khôn ranh già trước tuổi
Rất nhiều trẻ em ở Trung Quốc do chịu ảnh hưởng mưa dầm thấm lâu của cha mẹ và xã hội nên có biểu hiện lớn sớm so với tuổi của chúng. Cái gì chúng cũng hiểu, hơn nữa lại rất gian xảo. Có đứa trẻ nói thẳng rằng: “Lớn lên cháu sẽ làm quan tham ô”.
Trong một bộ phim truyền hình có đoạn hội thoại giữa một đứa trẻ với người lớn. Đứa trẻ này là con của nguyên cục trưởng cục phòng chống tham nhũng, dù vẫn còn là học sinh tiểu học, cháu kể rằng môn thể dục của các cháu nếu muốn được vào đội thi đấu đá cầu thì phải đút lót, cháu đã đưa tiền rồi mà cuối cùng vẫn không được vào ngay cả làm dự bị, nên cháu rất tức giận. Bản thân cháu cũng đã biết cách kiếm tiền, nếu các bạn muốn chép bài của cháu, cháu sẽ thu mỗi lần 5 nhân dân tệ, nếu bạn nào hoàn cảnh khó khăn thì thu 3 nhân dân tệ. Cháu còn nhỏ tuổi mà có cảm ngộ về đời người hoàn toàn không giống với sự hồn nhiên của đứa trẻ: “không dùng tiền thì không làm nổi việc gì, bây giờ đều như vậy cả”. Đây chỉ là một tình tiết trong phim, tuy nhiên những chi tiết phản ánh mặt đen tối của xã hội này lại rất ít được đưa vào nghệ thuật, giải trí, để không làm hỏng “chủ đề chính” là Trung Cộng, trong thực tế những câu chuyện như vậy còn tệ hại hơn.
Một cậu bé 14 tuổi tự quay một video clip và đăng trên mạng, những thứ cậu ta biểu diễn rất hạ lưu, bỉ ổi, nhưng các cư dân mạng bình luận cậu ta nhảy rất “bốc”. Bất cứ người bình thường nào xem cậu ta “biểu diễn” cũng sẽ cảm thấy buồn nôn. 14 tuổi lẽ ra phải là độ tuổi trong sáng, thuần phác, phát triển cơ thể, học hỏi tri thức, vậy mà đứa trẻ này lại bị chà đạp tới mức không ra hình người nữa. Đáng sợ nhất là những thứ biểu diễn hạ lưu như vậy lại được rất nhiều người cổ xúy, khiến người ta không thể nào chấp nhận được. Đạo đức xã hội ngày càng trượt dốc, gần đây trong một chương trình truyền hình trực tiếp ở Trung Quốc có quay trực tiếp cảnh trẻ vị thành niên thoát y. Có một học sinh tiểu học tự giới thiệu là sinh năm 2005, đã trả lời phóng viên trên mạng Weixin rằng sở dĩ cô bé quay trực tiếp cảnh thoát y không phải vì tiền mà là vì cảm thấy rất “thú vị”, cô bé còn tự hào nói rằng cô ấy có nhiều fan hâm mộ nhất trong lớp.
“Mười năm trồng cây, trăm năm trồng người”, Trung Cộng cổ xúy cho ham muốn hưởng thụ vật chất, tận lực đầu độc thị hiếu xã hội, nó đã tạo nên hàng chục triệu thanh niên như vậy, liệu ai có đủ khả năng để tiêu trừ hậu quả của nó?
3) Đạo đức giữa hai giới tính sụp đổ
Đạo đức giữa hai giới tính, mối quan hệ vợ chồng chính thường, đây là phần quan trọng trong phương thức sinh hoạt mà Thần đã đặt định cho con người. Trong “Trung Dung” viết: “Quân tử chi đạo, tạo đoan hồ phu phụ, cập kỳ chí dã, sát hồ thiên địa.” (Đạo của người quân tử bắt đầu từ quan hệ giữa vợ và chồng, nếu làm được hết sức tốt, thì cũng là đạo trong Trời Đất). Sự hỗn loạn trong quan hệ tính dục là lời dự báo cho sự suy vong của quốc gia.
Sự suy vong của đế quốc La Mã, sự sụp đổ của tòa thành cổ Pompeii đều có liên quan chặt chẽ tới sự suy đồi đạo đức giới tính. Trong Kinh thánh ghi chép hai tòa thành Sodom and Gomorrah bị Thượng đế tiêu hủy bởi chúng tràn ngập những chuyện tà dâm. 30 năm trước, Trung Cộng đã hô hào chủ nghĩa cấm dục trong xã hội, nhưng các cán bộ lãnh đạo cao cấp của Trung Cộng lại rất dâm loạn, theo dữ liệu, số lượng các cô gái bị Mao Trạch Đông giở trò lên đến hơn 1.000 người.
Sau những năm 1980, Trung Cộng mặc dù vẫn nắm quyền về chính trị, nhưng trong các lĩnh vực đời sống lại cố ý phóng túng cho dân chúng sống sa đọa. Trung Cộng biết rất rõ chỉ có biến nhân dân thành những người tự tư, lãnh đạm, tham lam, dâm loạn, họ mới không có hứng thú cũng như không có sức lực mà quan tâm đến các lĩnh vực công cộng, có như vậy Trung Cộng mới có thể mặc sức tung hoành. Việc quan chức Trung Cộng các cấp bao bồ nhí, nuôi nhân tình đã không còn là chuyện lạ, người dân bình thường cũng lao theo trào lưu ấy, khiến cho đạo đức giữa hai giới tính sụp đổ nhanh chóng. Các loại nhà thổ mọc lên như nấm, các khu đèn đỏ mọc như rừng một cách ngấm ngầm. Các tiệm mát xa, rửa chân, cắt tóc, tụ điểm hội họp… cũng trở thành nơi hoạt động mại dâm, toàn thế giới không có quốc gia nào có nhiều khu mại dâm như Trung Quốc. Theo thống kê, số lượng kỹ nữ ở Trung Quốc đã lên đến hơn 20 triệu người, trong đó chuyên hành nghề kỹ nữ có 4 triệu người. Trên các trang mạng của Trung Quốc, thậm chí là các website của chính phủ như Tân hoa xã, Nhân dân Nhật báo tràn ngập những từ ngữ, hình ảnh, video kích thích, khêu gợi, muốn tránh xem cũng không tránh nổi.
Để phản ánh mức độ thối nát trong cuộc sống dâm loạn của các quan chức Trung Cộng hiện nay, cư dân mạng từng mở một cuộc thi “bao bồ nhí” với đối tượng là giới quan chức toàn quốc, họ đã chọn ra 9 giải quán quân, như giải thưởng dành cho người nuôi nhiều nhân tình nhất, giải thưởng cho người có nhiều nhân tình có trình độ văn hóa nhất, ngoài ra còn có những giải thưởng học thuật, giải thưởng thanh xuân (giải cho người có nhân tình trẻ tuổi nhất), giải quản lý (giải cho người quản lý nhân tình giỏi nhất), giải vung tiền (giải cho người chịu chi nhiều tiền cho nhân tình nhất) … Chúng ta có thể thấy được phần nào sự hoang dâm vô độ của quan chức Trung Cộng.
Trung Cộng khống chế xã hội rất nghiêm ngặt, nếu thực sự muốn quét sạch tệ nạn thì nó sẽ không để mặc cho tình dục tràn lan như tình trạng hiện nay. Lời giải thích duy nhất chính là nó muốn cho đạo đức giới tính của người Trung Quốc trượt dốc, đây chính là chính sách trước sau như một của Trung Cộng, cũng là thủ đoạn quan trọng cuối cùng của tà linh để hủy diệt nhân loại.
Các nhà sử học cho rằng, xã hội dâm loạn, sự phóng túng dục vọng của người La Mã là một trong những nguyên nhân quan trọng dẫn đến sự hủy diệt của đế chế La Mã cổ đại. Ngày nay, sự dâm loạn toàn diện của xã hội Trung Quốc so với xã hội La Mã cổ đại còn hơn thế nữa. Mấy năm gần đây, tỷ lệ ly hôn ở một số thành phố lớn thậm chí đã vượt quá mức 50%. Sự lan tràn của bệnh AIDS và các căn bệnh lây lan qua đường tình dục là hậu quả trực tiếp của trào lưu giải phóng tình dục, do sự che đậy của chính quyền, người ngoài chỉ có thể biết được một phần nhỏ của tảng băng chìm. Trong khi đó, những hậu quả xấu hơn so sự dâm loạn đem đến đang nuốt chửng xã hội Trung Quốc.
4) Các ngành nghề tha hóa toàn diện
Có một câu nói được lưu truyền rất rộng rãi, trong xã hội thông thường có ba loại người không thể tha hóa: một là thầy giáo, hai là thầy thuốc, ba là thẩm phán. Thầy giáo là người giáo dục cho thế hệ sau biết phân biệt đúng sai, thiện ác, tốt xấu. Thầy thuốc là người nắm giữ tính mạng của bệnh nhân. Thẩm phán là người thực thi chính nghĩa. Ba nghề này đều cần có tín ngưỡng và phẩm chất đạo đức, sự bại hoại của họ sẽ khiến xã hội bị tha hóa toàn diện.
Thực ra, để có một xã hội lành mạnh đâu chỉ cần có ba nghề này. Trung Cộng lũng đoạn hết thảy tài nguyên xã hội, khiến toàn bộ đạo đức xã hội trượt dốc không phanh. Một chế độ hủ bại tột cùng và một chính phủ kiểu xã hội đen đã nhào nặn lên những quan chức Trung Cộng như những thứ quái thai nhất trong lịch sử xã hội nhân loại. Các thẩm phán công khai nói trước tòa rằng: “Các vị đừng có nói pháp luật với tôi”. Thầy giáo lẽ ra phải là tấm gương sáng cho người khác thì giờ đây trở thành những kẻ dâm loạn, cưỡng gian các nữ sinh. Các học giả, nhà khoa học lẽ ra nên đứng ở lập trường khách quan mà tạo nên các công trình nghiên cứu thúc đẩy sự phát triển của xã hội, mang lại lợi ích cho xã hội thì lại lợi dụng sự tín nhiệm của công chúng đối với danh hiệu của mình mà bán rẻ lương tâm, trợ giúp cho cái ác. Những bác sĩ từng được mệnh danh là “thiên sứ áo trắng” giờ trở thành những ác quỷ mổ cướp nội tạng sống giết người kiếm lợi nhuận kếch xù.
Giới trí thức từng được mệnh danh là “lương tri của xã hội”, lẽ ra họ là đại biểu cho những người có đạo đức cao thượng trong xã hội, nhưng giờ đây lại trở thành tâm điểm của sự bại hoại và giả dối. Sự suy thoái về đạo đức trong lĩnh vực học thuật có thể nói đã chặn đứng con đường sáng tạo kỹ thuật của người Trung Quốc. Tháng 3 năm 2015, nhà xuất bản BMC của Anh đã thu hồi 43 bài luận văn giả, trong đó có 41 bài là của các học giả đến từ Trung Quốc. Tháng 8 năm 2015, nhà xuất bản học thuật nổi tiếng Springer Nature của Đức thu hồi 64 bài luận văn giả, toàn bộ những bài này là của Trung Quốc. Tháng 10 năm 2015, nhà xuất bản học thuật nổi tiếng Elsevier thu hồi chín bài luận văn đăng trên năm loại tập san, toàn bộ luận văn này cũng của học giả Trung Quốc. Ngày 20 tháng 4 năm 2017, tạp chí Springer của Đức đã tiêu hủy một loạt 107 bài viết đến từ Trung Quốc đăng trên tập san Tumor Biology từ năm 2012 đến 2016, những bài viết này bị nghi là làm giả ở khâu đồng nghiệp thẩm định, nghĩa là việc làm giả này là có hệ thống và có tổ chức.
Ngày nay tại Trung Quốc đột nhiên xuất hiện một số nghề nghiệp mà lịch sử thế giới chưa từng nghe nói đến, nghề “đụng bình hoa” (giả vờ bị tông xe để ăn vạ đòi tiền bồi thường) kể trên chỉ là một trong những nghề hạ lưu đó. Tháng 7 năm 2017, một sinh viên tốt nghiệp đại học Đông Bắc là Lý Văn Tinh bị lừa tham gia bán hàng đa cấp, sau đó qua đời tại Thiên Tân lúc mới 23 tuổi. Khi giới truyền thông chú ý đến vụ án này thì những vấn đề bạo lực và lừa gạt trong hình thức bán hàng đa cấp mới được phanh phui. Những nghề nghiệp khác như lừa đảo về công nghệ thông tin, lừa đảo về tài chính, biến đứa trẻ thành tàn tật rồi vứt ra đường xin ăn kiếm tiền, sử dụng mã QR, máy thu ngân để đi xin ăn, giết người lấy nội tạng… nhiều vô số kể, những nghề nghiệp khiến người ta nghe mà kinh hãi này đã không còn là chuyện lạ.
5) Những kẻ bại não tập thể có tính chu kỳ
Sau năm 1989, để giải quyết nguy cơ sụp đổ có tính chu kỳ, Trung Cộng lại diễn lại trò cũ, tự tạo kẻ thù cho mình, kích động quần chúng đấu tranh lẫn nhau, kích động tà linh khắc sâu chữ “hận” lên thân người Trung Quốc, nó khuấy động sự căm thù của người dân với nước ngoài, khuấy động tư tưởng bài trừ người ngoại quốc. Ví dụ Trung Cộng lợi dụng việc lãnh sự quán Trung Quốc tại Nam Tư bị đặt bom để phát động phong trào phản Mỹ, năm 2005 phản Nhật, năm 2008 phản Pháp, năm 2012 phản Nhật, năm 2017 phản Hàn. Rất nhiều thanh niên, thậm chí dưới sự giật dây của các tổ chức cơ sở của Trung Cộng hoặc các cơ quan mật vụ, đã được cổ động xuống đường đập phá cướp bóc, tiêu hủy các loại xe ô tô mang nhãn hiệu Nhật Bản, Hàn Quốc mà người Trung Quốc sử dụng, tấn công các siêu thị của Pháp, đập phá các cửa hàng KFC.
Những người này bị gọi là “bệnh tâm thần yêu nước đột phát”, những kẻ to mồm, động một tí lại chửi người khác là “Hán gian” này, bị các kênh truyền thông ở Hồng Kông gọi là đội quân “hồng vệ binh trên mạng”, họ còn mỉa mai rằng “Trung Cộng cuối cùng cũng đã nuôi cổ [1] thành công”.
Vào thời đại Internet này, Trung Cộng vẫn muốn tiếp tục điều khiển dư luận nên nó đã làm ra những trò lố bịch hơn, nó nuôi dưỡng một lô những kẻ gọi là “dư luận viên mạng”, “người dẫn dắt thái độ của công chúng”. Nghe nói tiền được trả cho mỗi lời bình luận là năm hào, nên những người này còn được gọi là “đảng năm hào”. Ngoài đội quân năm hào còn có “đội quân năm hào tự mang lương khô”, tức là những người không được trả tiền mà tự nguyện duy hộ ý chí của Trung Cộng. Mấy năm gần đây lại xuất hiện một nhóm người mới, họ là những cư dân mạng trẻ tuổi bảo vệ một cách mù quáng cho Trung Cộng, được gọi là “tiểu phấn hồng” (chỉ những người tô son điểm phấn cho Trung Cộng).
Những thanh niên đáng thương này bị Trung Cộng cài “hận” vào cơ thể, và bị rót vào tai rất nhiều thuốc mê hồn, họ không thể tiếp cận được với sự thật bên ngoài bức tường đỏ, đành phải trở thành những kẻ theo chu kỳ mà phát tác sự “bại não tập thể”, “bệnh tâm thần yêu nước”.
4. Cảnh tượng ngày tận thế
1) Hố phân văn hóa
Trong khi hủy hoại văn hóa truyền thống, Trung Cộng cũng đồng thời sử dụng tà giáo được quốc giáo hóa để tẩy não người dân Trung Quốc trong hoàn cảnh bị phong bế. Sau thập niên 1980, mặc dù thực hiện cải cách mở cửa Trung Quốc nhưng Trung Cộng vẫn không muốn cho người Trung Quốc tiếp thu nền văn hóa chủ lưu tiến bộ ở nước ngoài, ngược lại nó du nhập vào trong nước những thứ bất hảo từ phương Tây, Nhật Bản, Hồng Kông, Đài Loan… Bằng cách phong tỏa mạng Internet, truyền hình kỹ thuật số, các loại văn hóa phẩm, Trung Cộng khống chế những gì người Trung Quốc được xem và những gì cần che giấu. Giải phóng tình dục, xã hội đen, lối sống biến dị ở phương Tây… đều được hữu ý du nhập vào Trung Quốc, cộng thêm văn hóa đảng của Trung Cộng, các loại “văn hóa” dơ bẩn này bắt đầu kết tủa lại trong một môi trường bị phong bế, tù túng, khiến cho môi trường văn hóa ở Trung Quốc giống như một hố phân lâu ngày không được cọ rửa, chứa đầy những thứ dơ bẩn. Cái hố phân văn hóa này là một hệ thống bị phong bế, thời gian trôi qua, những thứ lắng đọng trong hố phân là những giáo lý của Chủ nghĩa Cộng sản, văn hóa đảng sau nhiều lần thay hình đổi dạng, những thứ cặn bã trong lịch sử văn hóa Trung Quốc và lối sống biến dị ở phương Tây mà Trung Cộng hữu ý sưu tập và truyền bá. Những thứ dơ bẩn này theo thời gian kết tủa lại và lên men ngày càng dày đặc, khiến người ta khó mà thoát ra nổi.
Cái hố phân văn hóa này có sức ăn mòn rất lớn đối với con người, chỉ có một số ít người Trung Quốc có điều kiện kinh tế có thể đích thân tìm hiểu thế giới bên ngoài, hoặc tìm hiểu sự thực thông qua các hình thức khác nhau, họ có thể bớt bị ô nhiễm đi một chút. Tuy nhiên, đại đa số người Trung Quốc không thể thoát khỏi hố phân văn hóa này, trong thời gian dài đằng đẵng từ lúc sinh ra đến khi trưởng thành, họ đều bị ép phải sống trong cái hố phân văn hóa này, không thể tiếp xúc với xã hội nhân loại bình thường và nền văn hóa truyền thống chân chính.
Điều này khiến cho năng lực phán đoán, trí tuệ, tư tưởng và tầm nhìn của rất nhiều người Trung Quốc đều không vượt qua nổi phạm vi của cái hố phân văn hóa. Người Trung Quốc ngày nay không có sự tham chiếu theo những giá trị phổ quát và văn hóa truyền thống, nên rất nhiều người mất đi khả năng phân biệt thiện ác, đúng sai và dũng khí dám đứng từ góc độ đạo đức để suy nghĩ một cách độc lập. Hết thảy tư tưởng, hành động, giá trị quan của họ đều tham chiếu theo tiêu chuẩn trong cái hố phân văn hóa ấy, họ không biết con người còn có phương thức sinh hoạt thực sự của con người. Nếu họ trốn thoát khỏi quốc gia, được những tình nguyện viên tiết lộ sự thật về tội ác của Trung Cộng, khuyến khích người Trung Quốc thoái đảng, đoàn, đội, thậm chí họ còn không thể lý giải được động cơ của những người này, không tin rằng có những người không vì danh lợi, chịu đựng mưa nắng, thậm chí bị người khác khinh bỉ để truyền rộng chân tướng, hoàn toàn phát xuất từ lương tâm và lòng tin của họ.
Những thói xấu của người Trung Quốc hiện nay phần lớn là do họ bị nhiễm xú uế khi sống lâu trong môi trường hố phân văn hóa tù đọng này. Như “lý thuyết về bào ngư, lâu dần không ngửi thấy mùi thối của mình nữa”, do thời gian dài dầm mình trong hoàn cảnh như vậy, rất nhiều người hoàn toàn không có cảm giác ghê tởm, thậm chí còn tận hưởng không biết chán, họ căn bản không thể tưởng tượng được cuộc sống ở những xã hội văn minh khác, càng không cần nói đến phải tẩy sạch, phá bỏ cái hố phân văn hóa do Trung Cộng tạo nên.
2) Cái xác không hồn
Trung Cộng không chỉ yêu cầu học sinh tiểu học phải vào đội, các học sinh trung học phải vào đoàn, chúng còn yêu cầu các đảng viên không ngừng “ôn lại lời thề khi gia nhập đảng”, cũng chính là yêu cầu họ phải “bái lạy tà linh”, không ngừng bái lạy, cho đến khi họ hoàn toàn trở thành “công cụ phục tùng theo đảng”, không còn nhân tính nữa.
Sau khi phá hoại hết thảy tín ngưỡng, Trung Cộng liền biến Chủ nghĩa Cộng sản trở thành một loại tín ngưỡng và cưỡng ép người Trung Quốc phải tin theo. Nhưng Chủ nghĩa Cộng sản lại là một loại tà giáo, sau ngày cải cách mở cửa, từ các đảng viên bình thường cho đến các lãnh tụ của đảng đều không ai tin theo Chủ nghĩa Cộng sản nữa. Tín ngưỡng truyền thống bị lật đổ, sự giả tạo của Chủ nghĩa Cộng sản bị vạch trần, các loại tư tưởng thừa cơ xâm nhập vào, chiếm lĩnh tâm linh người Trung Quốc.
Trung Cộng tiếp tục dùng chính sách và pháp luật để đánh phá chút thiện tâm còn sót lại cuối cùng của người Trung Quốc. Có người có tâm muốn chăm sóc người già trẻ nhỏ, quyên tiền từ thiện, thấy việc nghĩa hăng hái làm, nhưng vì sợ bị lừa gạt tống tiền nên đành phải vờ như không thấy, khoanh tay đứng nhìn. Rất nhiều người Trung Quốc hiện nay không những không có Thần tính mà thậm chí nhân tính cũng chẳng còn.
Con người ngoài việc theo đuổi cuộc sống vật chất ra thì còn có nhu cầu tự nhiên về cuộc sống tinh thần. Dù là loại người nào, đã sống trên đời đều không ngừng tìm kiếm câu trả lời cho những vấn đề cuối cùng của cuộc đời như lý do tại sao mình phải sống, điều gì dẫn đến sinh tử, họa phúc v.v.. Con người trong xã hội tự do, dù không tín ngưỡng tôn giáo thì vẫn có thể thỏa mãn nhu cầu tinh thần của mình thông qua việc theo đuổi những giá trị thế tục bình thường như tư tưởng tự do, chính nghĩa. Nhưng trong một xã hội bị đoạn tuyệt với văn hóa truyền thống, chịu áp lực bởi chính trị, con người chỉ nhìn thấy toàn những điều giả dối, ác độc, khiến cho nhu cầu tinh thần của họ không được đáp ứng, trở nên chán chường, sa đọa. Vậy nên rất nhiều người trở thành cái vỏ vật chất trống rỗng, chỉ có hình người mà không có một chút tư tưởng, hành vi, luân lý đạo đức nào của con người. Người như vậy chỉ có thể coi là “cái xác không hồn”.
Đây không phải là “vấn đề nảy sinh trong quá trình phát triển”, cũng không thể nào “được giải quyết khi xã hội phát triển hơn”, đây là một phần trong âm mưu hủy diệt nhân loại của tà linh cộng sản.
3) Tâm thái mạt thế
Một dân tộc trong tâm không có hy vọng, hoàn toàn mất đi tín ngưỡng với Thần, mất đi niềm tin vào thiện lương, công bằng, thì đó là một dân tộc đang đi đến hủy diệt. Trong toàn bộ xã hội Trung Quốc hiện nay, người ta sùng bái cái tà, bài xích cái chính, dù chỉ có mấy người ngồi với nhau cũng không có ai dám nói mình tín ngưỡng Thần vì sợ bị người khác chê cười, bài xích, đả kích.
Khi không còn tín ngưỡng tinh thần, người Trung Quốc bắt đầu quay sang điên cuồng sùng bái tiền bạc, tôn giáo sùng bái vật chất trở thành một tôn giáo mới. Hàng nghìn vạn nam thanh nữ tú tự gọi thần tượng của mình là “nam thần”, “nữ thần”. Trong các buổi biểu diễn “hoành tráng”, các fan hâm mộ say mê điên cuồng, gào khóc thống thiết. Một số minh tinh, ca sĩ đạo đức bại hoại lại được đưa lên sùng bái như Thần. Một số thanh niên không tiếc tiền đi khắp nơi tìm thần tượng của mình. Khi người ta sử dụng từ “Thần” một cách phổ biến để gọi những thần tượng mà mình theo đuổi, bạn nói với họ “Thần đến rồi”, vậy họ sẽ nói sao?
Không chỉ điên cuồng theo đuổi tiền bạc, vật chất, mà rất nhiều người còn có biểu hiện sa đọa, chán chường, phản nghịch. Họ uống rượu, hút ma túy, đánh bạc, dâm loạn, hoặc chìm đắm trong các game online và mạng xã hội, đam mê các tiểu thuyết huyễn hoặc, khủng bố, kinh dị, coi mình như loại thần trí mê muội, điên điên khùng khùng, lấp đầy thế giới tinh thần trống rỗng của mình bằng lối sống điên cuồng và thác loạn.
Các quan chức cấp cao của Trung Cộng cũng mang tâm thái mạt thế muốn hủy diệt thế giới này. Viện trưởng Học viện Phòng vệ thuộc Đại học Quốc phòng Trung Quốc Chu Thành Hổ tuyên bố: “Nếu nước Mỹ tham gia vào chiến sự eo biển Đài Loan, phía Trung Quốc trước tiên sẽ dùng vũ khí hạt nhân san phẳng hàng trăm thành phố của Mỹ thành bình địa, cho dù cả vùng từ Tây An trở về phía đông Trung Quốc bị phá hủy cũng không chút hối tiếc”. Trong nội bộ, ông ta còn phát biểu tàn bạo hơn: “Trung Cộng phải tích trữ vũ khí hạt nhân để hủy diệt hơn một nửa nhân loại”. Tất nhiên, cái mà quan chức Trung Cộng “không chút hối tiếc” ấy là chỉ tính mệnh của người dân thường Trung Quốc. Nếu có chiến tranh hạt nhân xảy ra thì các quan chức Trung Cộng sẽ trốn vào những hầm chống vũ khí hạt nhân mà họ đã chuẩn bị trước cho mình.
Tâm thái mạt thế tràn ngập xã hội gây nên thái độ coi thường đối với sinh mệnh, bao gồm cả thái độ coi thường sinh mệnh người khác của Chu Thành Hổ, cũng bao gồm việc người ta coi thường sinh mệnh của chính mình. “Sống cho qua ngày”, “qua được hôm nay không biết có ngày mai”, “tận hưởng lạc thú trước mắt”, “qua cuộc vui là chết”, người ta vui chơi hưởng lạc không có điểm dừng trong sự tuyệt vọng của ngày tận thế. Cuối tháng 11 năm 2017, vụ bạo hành, ngược đãi trẻ em ở một nhà trẻ ở Bắc Kinh bị tiết lộ khiến mọi người phẫn nộ, tuy nhiên đây chỉ là một hệ lụy của tâm thái mạt thế này.
4) Không còn cơ hội được cứu
Rất nhiều người Trung Quốc hiện nay không biết gì về văn hóa truyền thống, cũng không hiểu gì về lịch sử Trung Cộng. Họ không có văn hóa, không hiểu lịch sử, không màng đạo đức, không có quan niệm đúng sai, không tin có Thần, trong đầu họ chỉ có tiền bạc, quyền lực, dục vọng, khi nói với họ về Thần, họ sẽ cho rằng bạn quá cổ hủ. Cho dù các sứ giả của Thần cố gắng dùng thiện tâm thức tỉnh họ, họ cũng sẽ không tin.
Thần tạo ra con người, đồng thời đặt ra các tiêu chuẩn làm người. Nếu con người mất đi những tiêu chuẩn này, thì trong con mắt của Thần chính là một cái xác không hồn mang hình dạng con người, họ căn bản không được coi là con người nữa. Tà linh cộng sản chính là muốn chà đạp con người, hiện nay rất nhiều người Trung Quốc bị tà đảng làm biến dị đến mức không còn ra hình người nữa, Thần đã không coi những người này là người nữa. Không có sự bảo hộ của Thần, con người sẽ trượt dốc nhanh hơn, cho đến một ngày khi triệt để không thể lại giữ lại con người nữa, thì con người sẽ bị hủy diệt.
Thực sự là vô cùng nguy hiểm!
Tà linh cộng sản được tạo nên bởi “hận”, trong quá trình phát triển lâu dài, nó đã nhồi nhét vào thân thể người Trung Quốc một tầng vật chất “hận”, “hận” sinh ra bạo lực, giết chóc và thái độ tàn nhẫn. Con người chỉ có phục hồi lương tri và nhân tính mới có hi vọng trừ bỏ đi vật chất “hận” này.
Để hủy diệt toàn nhân loại, Đảng cộng sản đã phá hủy văn hóa truyền thống Trung Hoa, biến con người trở thành không còn là con người nữa, biến một quốc gia từng có nền văn minh tốt đẹp trở thành không còn ra một quốc gia nữa.
Thần từ bi với con người, những sinh mệnh đến từ thế giới Thiên quốc tươi đẹp, Thần không muốn nhìn thấy họ bị hủy diệt như vậy, cho nên Thần không ngừng cất tiếng gọi từ bi thức tỉnh con người. Chỉ khi con người hiểu rõ thiên tượng, cảm nhận được sự từ bi của Thần, mới có thể có hy vọng được cứu.
Giải thể Trung Cộng, thanh trừ toàn diện các biểu hiện của Chủ nghĩa Cộng sản tại thế gian, trở về với truyền thống, giữ gìn sự thiện lương trong tâm hồn, sinh mệnh mới có hy vọng được cứu!
[1] Chú thích người dịch (tham khảo): Có câu rằng “mười năm nuôi cổ, trăm năm nuôi hoặc”. Cổ chính là chọn các loại côn trùng độc bỏ vào một cái chum để chúng ăn thịt lẫn nhau, cuối cùng chỉ còn lại một con, con đó chính là cổ. Dùng các loại dược liệu nhỏ thêm máu ở ngón giữa của chủ nhân để nuôi dưỡng cổ, rồi lại thi triển vu thuật, sau một thời gian cổ sẽ tương thông tâm ý với chủ nhân, có thể sai khiến như ý. Gồm các loại như độc nga cổ, ngô công cổ (con rết độc) cổ, cáp mô cổ (con cóc độc), âm xà cổ (con rắn độc)…
Dịch từ: https://www.epochtimes.com/b5/17/12/5/n9924973.htm
Bản dịch có thể được chỉnh sửa trong tương lai cho sát hơn với bản gốc