Chương 4: Tà linh cộng sản – hủy người không biết mệt mỏi (Phần hạ) (audio updated)
Mục lục:
3. “Khôi phục truyền thống”, tẩy não một cách mềm dẻo
1) Không “thao tác ngược” quá trình phá hoại, thì đừng bàn chuyện “khôi phục”
2) Trung Cộng khôi phục văn hoá Nho gia – Cá chết khi rời xa nước
3) Mặc cổ trang diễn cổ nhân huỷ văn hoá
4) Sự hỗn loạn lớn nhất – sự lãnh đạo của đảng
4. Lấp kín lối lên thiên đường, mở toang cửa xuống địa ngục
1) Kẻ xấu được tâng lên chín tầng trời, người tốt bị đạp xuống chín tầng đất
2) Cổ xuý chủ nghĩa duy vật, cổ động giải phóng tình dục và tất cả các hiện tượng biến dị
3) Thông qua giáo dục tẩy não thanh thiếu niên một cách hệ thống
Lời kết
* * * * * ** * * * * *
3. “Khôi phục truyền thống”, tẩy não một cách mềm dẻo
Không lâu sau khi Trung Cộng đoạt quyền, nền văn hóa được truyền thừa qua mấy nghìn năm của Trung Quốc đã phải chịu tai họa hủy diệt. Núi không chuyển nước chuyển, đến nay Trung Cộng dù đang hô hào khôi phục văn hóa truyền thống, nhưng khi truy tìm nguyên nhân, thì cũng không nằm ngoài mấy điểm sau.
Một là hình thái ý thức của chủ nghĩa Marx phá sản, trên trường quốc tế nó không còn giá trị quan có chỗ đứng vững chắc nữa. Tổng thống Mỹ thăm Trung Quốc, thích chọn một trường đại học nổi tiếng của Trung Quốc để diễn giảng, chia sẻ với người trẻ Trung Quốc giá trị quan phổ quát của Mỹ. Trái lại, những người lãnh đạo Trung Cộng, một khi họ bước vào lãnh thổ Mỹ thì liền trở thành đảng viên ngầm, trước giờ không dám đến đại học của nước Mỹ để tuyên dương những cái gọi là “văn hóa tiên tiến” như “Chủ nghĩa Cộng sản”, “Tôn giáo là thuốc phiện”, “thuyết vô Thần” cho đông đảo sinh viên.
Hai là xuất phát từ nhu cầu duy hộ chính quyền, mấy thế hệ người lớn lên nhờ uống sữa lang sói của đấu tranh giai cấp đã quay ngược lại tạo thành uy hiếp đối với bản thân đảng, cho nên Trung Cộng hy vọng có thể đoạn chương thủ nghĩa từ văn hóa truyền thống mà tìm ra những thứ như “dĩ hoà vi quý” để hoá giải nguy cơ.
Ba là văn hóa truyền thống đã ăn sâu vào xương cốt của người Trung Quốc, quả thực là có mong muốn tìm về cội nguồn văn hóa đến từ dân gian.
Chính là dưới tác dụng của những nhân tố này, Trung Cộng hiện nay khi đến thời điểm bị dồn vào tử địa mới nhanh chóng đi tìm kiếm trong văn hóa truyền thống dinh dưỡng để sinh tồn. Cho dù động cơ của Trung Cộng thế nào, thì từ đó cũng thấy được phần nào lực lượng chính diện to lớn của văn hóa truyền thống Trung Quốc.
1) Không “thao tác ngược” quá trình phá hoại, thì đừng bàn chuyện “khôi phục”
Muốn bàn chuyện khôi phục truyền thống, thì đầu tiên phải chiếu theo quá trình phá hoại năm xưa mà tiến hành thao tác ngược một cách triệt để, sau khi tiến hành xét lại, thanh toán, hủy bỏ các loại hành vi hoang đường lúc xưa, rồi mới có thể nói chuyện khôi phục thật sự. Đập bỏ cái vòng kim cô “thuyết vô Thần” của chủ nghĩa Marx đang chụp lên đầu các học giả đi, mới có thể đứng tại vạch xuất phát của khôi phục truyền thống mà tiến lên. Văn hóa truyền thống Trung Quốc là do Thần tạo ra, là văn hóa nửa Thần, là giá trị phổ quát. Ôm lấy “thuyết vô Thần” thì làm sao có thể kết nối với văn hóa truyền thống vốn được kiến lập trên cơ sở tín ngưỡng đối với Thần đây?
Thế là, chúng ta thấy được việc sử dụng các học giả để chứng minh Khổng Tử, Lão Tử thậm chí Thích Ca Mâu Ni là các nhà vô Thần, giải thích “Luận Ngữ” của Khổng Tử thành mọi người cần phải làm những người nô lệ vui vẻ dưới sự thống trị của Trung Cộng, việc đem triết lý của thánh nhân và tinh thần đại hội mười mấy móc ngoặc vào nhau, dung tục hóa, giải trí hoá tiên hiền thời xưa đã trở thành xu hướng mới trên mạng… Nếu như nói khôi phục truyền thống có nỗ lực thật tâm đến từ dân gian, vậy thì dưới sự quản chế của Trung Cộng, những nỗ lực này đều đã biến thành công cụ chú thích cho đảng.
Ví dụ như, trong tôn giáo giảng độ nhân, là có hàm nghĩa đặc định của nó. Người xuất gia cũng có sứ mệnh người xuất gia của tự họ. Vị hội trưởng nào đó của Hiệp hội tôn giáo Trung Quốc sau khi học xong tinh thần Đại hội 19, liền đăng một bài tâm đắc học tập, nói lớn rằng “cái gọi là độ nhân chính là giúp đỡ những tín chúng có khó khăn, duy hộ quyền lợi hợp pháp của họ, giúp đỡ họ giải quyết những khó khăn, bối rối và vấn đề thực tế trong sinh sản, công tác và cuộc sống”. Nghe ra thì dường như tôn giáo chính là một công hội nghiệp dư dưới sự lãnh đạo của Đảng cộng sản, hoàn toàn không còn đạo hạnh và cảnh giới của người xuất gia.
Một đằng nói khôi phục truyền thống, một đằng thì vẫn tiếp tục đưa chi bộ đảng thâm nhập vào chùa chiền đạo quán và học viện tôn giáo, vẫn còn tiếp tục nhấn mạnh phải tăng cường tác dụng chỉ đạo của chủ nghĩa Marx đối với văn hóa truyền thống. Nếu như chủ nghĩa Marx cao minh đến mức chỉ đạo được văn hóa truyền thống, vậy khôi phục văn hóa truyền thống há chẳng phải là việc thừa thãi hay sao?
2) Văn hóa Nho gia mà Trung Cộng khôi phục – Cá chết khi rời xa nước
Hiên Viên hoàng đế, người được tôn làm “ông tổ văn hóa” vốn là người tu luyện Đạo gia vào 5.000 năm trước. Căn cơ triết học của văn hóa Trung Quốc trước nhất là văn hóa Đạo gia, văn hóa Đạo gia có thể coi là cội nguồn của văn hóa Trung Quốc. Đặt trong tương quan với văn hóa Phật gia và Đạo gia, Trung Cộng đương nhiên sẽ coi trọng văn hóa Nho gia nhất, coi văn hóa Nho gia là văn hóa vô Thần mà khai phát hết mức. Kỳ thực, văn hóa Nho gia bản thân nó có thể không lấy tín ngưỡng Thần Phật làm trọng điểm, mà chú trọng vào lý nơi cõi người. Nhưng Khổng Tử là sống tại một thời đại tín Thần, văn hóa Nho gia là trong hoàn cảnh thổ nhưỡng có thần tính mà được thai nghén phát triển lên, coi tín ngưỡng vào Thần là điều kiện tiên quyết không cần nói cũng hiểu.
Suốt cả một đời Khổng Tử đều muốn khôi phục Chu lễ, cho rằng Chu lễ có thể bồi tạo nên một xã hội lý tưởng. Vậy thì vì sao Chu lễ có thể bồi tạo nên xã hội lý tưởng? Đào tận gốc vấn đề với chuỗi những câu hỏi liên tiếp, thì lại trở về vấn đề tín ngưỡng rồi, đó chính là tín ngưỡng đối với Thần, đối với Trời.
Đằng sau Chu lễ mà Khổng Tử khôi phục là hệ thống tín ngưỡng tôn giáo của người nhà Chu, Thiên Đế mệnh lệnh cho Thiên tử (vua ở cõi người), Thiên tử thay Trời coi sóc muôn dân, ban thưởng, làm chủ quốc chính, dụng binh, làm nông. Sau Khổng Tử, nhà nho lớn Đổng Trọng Thư thời nhà Hán dâng lên Hán Vũ Đế “Thiên nhân tam sách”, đề xuất ra ‘tam cương ngũ thường’ nổi tiếng, nói rõ hoàng đế vì sao cần tuân theo tư tưởng “nhân chính” (chính trị dựa trên nhân văn) của Nho gia mà trị lý quốc gia. Cơ sở lý luận của ông chính là “Thiên nhân hợp nhất”, “thuyết Thiên nhân cảm ứng”. Mọi thứ của Nho gia khi đến cuối cùng đều cần đi vào trong tín ngưỡng tôn giáo và văn hóa thần tính mà tìm căn cứ.
Khái niệm “Thiên” (Trời) trong thuyết vô Thần là “Trời” nào?
Trung Cộng giải thích khái niệm “Thiên” trong “Thiên nhân tương ứng”, “Thiên nhân hợp nhất” được giảng trong Nho gia, Đạo gia đơn giản chỉ là trời vật chất, tức là bầu trời xanh hoặc giới tự nhiên, đem khái niệm tu luyện “Thiên nhân hợp nhất” của văn hóa Thần truyền giải thích một cách dung tục hoá thành sự chung sống hài hòa giữa con người và tự nhiên, lại còn tuyên bố đó là phù hợp với “quan điểm phát triển khoa học”. Đây là biểu hiện của việc tà linh cộng sản làm méo mó giá trị trung tâm của văn hóa Thần truyền.
“Trời” trong văn hóa Trung Hoa, là nhất trí với cách gọi “ông Trời” mà bách tính trăm họ bình thường vẫn nói, người xưa gọi là ‘Hạo Thiên thượng đế’, cũng gọi là “Hoàng Thiên thượng đế”. “Trời” là có ý chí, ý chí này tức là “Thiên ý”, hoàn toàn không phải là trời xanh gì đó trong chủ nghĩa duy vật.
“Vì sao phải giảng thành tín?” “Căn cứ vào cái gì để làm người tốt?” Đảng cộng sản có thể trả lời được những câu hỏi này không? Không trả lời nổi. Ví dụ một câu “giá trị quan trung tâm của chủ nghĩa xã hội”, người ta liệu sẽ vì cái thuyết giáo “giá trị quan trung tâm” này mà cải tà quy chính, thành tín thủ tín hay sao? Ngay cả người chế định ra cái gọi là “giá trị quan” này cũng đều biết rằng đó là đang kể chuyện hoang tưởng.
Rời xa thổ nhưỡng thần tính cần thiết để bồi dưỡng nên văn hóa Nho gia mà đàm luận quan niệm đạo đức “nhân lễ nghĩa trí tín” của Nho gia, văn hóa trung dung của Nho gia, thì giống như rời xa nước mà đàm luận về cá, là không có đường thông.
3) Mặc cổ trang diễn cổ nhân huỷ văn hóa
Hình thức văn nghệ là công cụ “cải tạo tư tưởng” mà Trung Cộng xưa nay chưa hề buông lỏng. Trong 30 năm gần đây, những tác phẩm văn nghệ “giai điệu chủ đạo” được hát vang vẫn là thủ đoạn nhồi nhét trọng yếu, nhưng bởi vì văn hóa đảng đã lập chỗ đứng trong toàn xã hội, việc biến văn hóa đảng trở thành văn hóa dân tộc của Trung Quốc, hoặc trích xuất thêm những thứ cặn bã được tích tồn qua mấy nghìn năm lịch sử của Trung Quốc, đặc biệt là bộ phận mà phù hợp với văn hóa đảng, rồi quảng bá thẩm thấu đến toàn dân cho đến hải ngoại, đã ăn mòn văn hóa đạo đức truyền thống một cách âm thầm, là thủ đoạn của tà linh làm bại hoại văn hóa Trung Quốc trong lĩnh vực văn nghệ từ sau Cách mạng Văn hóa.
Mấy năm nay số người xem phim đề tài đấu đá trong cung đình tăng vọt, nội dung cốt lõi không gì hơn là việc tranh giành, kẻ lừa người dối, mưu mô hãm hại ở phía sau rèm che, đã phát huy và diễn giải “đấu” và “hận” của tà linh cộng sản một cách đầy đủ nhất.
Những tác phẩm này từ lúc sáng tác đến sản xuất cho đến khi phổ biến đều không hề có đảng uỷ phê duyệt, chỉ đạo, thậm chí không cần tuyên truyền của các cơ quan truyền thông của đảng, hoàn toàn chiểu theo sự vận hành của quy luật thị trường. Nguyên nhân sở dĩ những loại tác phẩm này được thịnh hành trong xã hội là, tà linh sớm đã tạo được hoàn cảnh chèn ép nghi kỵ lẫn nhau trong cuộc sống hôm nay, trong văn hóa thịnh hành tràn ngập những thứ sùng bái quyền lực, mong mỏi dựa vào quyền thế mà có được ân sủng, nổi tiếng qua một đêm, phát tài qua một đêm. Bởi vậy những thủ đoạn chính trị lừa gạt mờ ám quỷ quyệt, âm mưu đen tối trên màn ảnh được coi là kỹ năng sinh tồn như lẽ đương nhiên. Người ta có thể tìm được đối ứng với cuộc sống hiện thực, dẫn đến cộng hưởng: ai có thủ đoạn chính trị cao minh thì người đó có thể nổi trội lên trong sự “cạnh tranh” tàn khốc nơi công sở hoặc xã hội; cho dù là một người tốt, thì cũng phải trang bị tâm cơ toan tính thâm sâu hơn người xấu thì mới có thể chiến thắng người xấu. Có cư dân mạng tuyên bố, có một đồng nghiệp xem phim đề tài đấu đá cung đình nhiều quá rồi, vừa mới quen bạn trai, đã bắt đầu thỉnh giáo đồng nghiệp đã kết hôn làm sao đấu lại với mẹ chồng tương lai. Người ta đã sùng bái những thủ đoạn tranh đấu này như là “trí tuệ”. Từ sau khi bộ phim “Hậu cung Chân Huyên truyện” thịnh hành trên toàn quốc, liền theo đó là một đống sách được xuất bản, tổng kết “trí tuệ” trong phim đó, đáp ứng tâm lý của rất nhiều khán giả, ví như “Chân Huyên dạy tôi 36 chiêu thuật sinh tồn nơi công sở”, “Chân Huyên truyện dạy tôi 80 điều” v.v..
Những phim đấu đá trong cung lấy bộ dạng “cổ trang” để xuất hiện, điều biểu hiện là chuyện và cảnh thời xưa, nhưng điều được dùng toàn là quan niệm tư duy của người hiện đại; mặc cổ trang diễn cổ nhân, thực chất lại là phim hiện đại, khôi phục vẻ bề ngoài nhưng lại huỷ đi nội hàm của nó. Cho dù không phải chính kịch lịch sử, nhưng một cách tự nhiên người ta lại dễ dàng coi loại triết học đen tối này là “văn hóa truyền thống”. Đây chính hiệu quả mà Trung Cộng dùng bạo lực tiêu hủy văn hóa truyền thống, rồi lại dùng văn hóa đảng nhồi nhét sau mấy chục năm: Khiến người ta không cần nghĩ ngợi gì mà coi triết học đấu tranh của văn hóa đảng thành văn hóa truyền thống mất rồi.
4) Sự hỗn loạn lớn nhất – sự lãnh đạo của Đảng
Sau khi Trung Cộng tự xưng là cũng muốn làm văn hóa truyền thống, những xung động tìm về cội nguồn văn hóa được tích luỹ trong dân gian liền bùng phát. Điều bất hạnh là, mặc dù có người thật lòng muốn khôi phục văn hóa truyền thống, nhưng dưới sự quản chế về hình thái ý thức của Trung Cộng, truy cầu lợi ích cá nhân dưới sự chỉ đạo của thuyết vô Thần, thì kiểu khôi phục này chỉ có thể là không ra gì, rối loạn hết cả. Trong trào lưu văn hóa đang bị dung tục hoá, hạ cấp hoá, giải trí hoá ồn ào lùm xùm, lại một lần nữa tiến hành cắt xẻo văn hóa truyền thống một cách biến tướng. Trên bề mặt Trung Cộng cũng tuyên bố muốn chỉnh đốn các loại hỗn loạn, nhưng sự hỗn loạn lớn nhất đằng sau những sự hỗn loạn này lại chính là “sự lãnh đạo của đảng”.
Một cái đảng không tin vào Thần, thêm vào đó là người dân cả nước “chỉ biết có tiền”, thêm vào nữa là một thời đại chấn hưng chùa chiền, gom cả lại thì sẽ xảy ra phản ứng hoá học thế nào đây?
“Kiếm tiền bằng danh nghĩa tôn giáo”. Chùa chiền đã trở thành một “lĩnh vực đầu tư” kiểu mới, tồn tại phổ biến việc nhận thầu chùa chiền, với mục đích lừa đảo kiếm tiền. Ở điểm du lịch còn xuất hiện vô vàn chùa giả, đạo quán giả, hòa thượng giả, đại sư giả, đạo trưởng giả. Một chuỗi hướng dẫn viên, giảng giải viên, hoà thượng, đạo trưởng câu kết lại lừa đảo du khách tiền đốt hương, tiền pháp khí, tiền tiêu tai…, đủ các thể loại, đã xuất hiện hiện tượng kỳ quặc là chùa chiền đạo quán “phát tài tín ngưỡng”. Việc làm ăn bằng kinh doanh chùa chiền có thể nói là tiền vào như nước, theo báo chí nói một ông chủ ở Tây An nắm giữ 7-8 ngôi chùa, một năm thu được mấy chục triệu nhân dân tệ.
“Thiếu thần nào thì tạo lấy một vị”. “Chùa Bà Bà” ở huyện Dịch tỉnh Hà Bắc rất hút khách. Nghe nói, trong cái chùa này có thể tìm được mọi loại “thần” mà người ta muốn bái. Muốn thăng quan ư, ở đây có “thần quan”, muốn phát tài ư, ở đây có “thần tài” mà toàn thân buộc toàn là tiền, muốn thăng tiến và học hành, ở đây có “thần học” với những nếp nhăn rất sâu. Nếu như muốn bảo hộ cho bản thân lái xe an toàn, thì ở đây thậm chí còn có “thần xe” trong tay cầm vô lăng. Người quản lý của Chùa Bà Bà còn hống hách nói rằng: “Thiếu thần tiên nào, thì cứ tạo lấy một vị.”
Phương trượng còn làm cả CEO, chùa chiền cũng phải niêm yết ra thị trường, nhà chùa trở thành chỗ tốt để kiếm tiền… Ở các quốc gia khác trên thế giới, có những giáo đường trên nghìn năm, thị trường chứng khoán trên trăm năm, vậy mà người ta xưa nay chưa từng nghĩ đến việc giữa giáo đường và thị trường chứng khoán thì có mối quan hệ gì. Trung Quốc dưới sự thống trị của Trung Cộng, dưới nền giáo dục thuyết vô Thần, thật sự có thể nói là không điều kỳ lạ gì không có, có những hiện tượng người ta đã nhìn quen quá nên không thấy lạ.
Có người cho rằng, Trung Cộng không công khai bức hại tôn giáo, cho nên tiến vào tôn giáo để tìm lối thoát. Khi Trung Cộng dùng lợi ích và thủ đoạn thương mại hoá làm ma biến tôn giáo, khi đoàn thể tôn giáo dưới sự khống chế của Trung Cộng đã biến thành cây rung tiền (chỉ cần rung là tiền rơi xuống) và công cụ để Trung Cộng đả kích tín ngưỡng khác, thì cái gọi là tín ngưỡng tôn giáo này cũng biến dị trở thành tín ngưỡng vào thuyết vô Thần, chủ nghĩa duy vật của tà linh. Thế là tín ngưỡng đã mất đi ý nghĩa, tín đồ không còn nơi [cội nguồn] trở về, người ta bị cắt đứt con đường quay trở về, lúc này việc bức hại không công khai cũng đã đạt được mục đích huỷ diệt con người, Trung Cộng còn hà tất phải công khai bức hại tôn giáo ư?
4. Lấp kín lối lên thiên đường, mở cửa xuống địa ngục
1) Kẻ xấu được tâng lên chín tầng trời, người tốt bị đạp xuống chín tầng đất
Trong quá trình sinh xuất những kẻ đứng đầu Đảng cộng sản có tồn tại một cơ chế “kém được hơn thua, đào thải ngược, kẻ ác vọt lên”, điểm này đã được biết đến rộng rãi, không cần phải nói thêm. Loại “cơ chế đào thải ngược” này kỳ thực tồn tại phổ biến trên khắp các phương diện của xã hội Đảng cộng sản. Vì để khống chế toàn diện xã hội, không cho bất kể người nào có tư tưởng truyền thống nổi trội lên, Đảng cộng sản khống chế hết thảy những vị trí trọng yếu của xã hội, bảo đảm chính sách tà ác của nó được quán triệt.
Nếu như xã hội Trung Quốc là một cơ thể người, thì Trung Cộng muốn túm lấy tất cả mọi huyệt vị và kinh mạch. Cái gì là huyệt vị? Những chức vụ và vị trí trọng yếu trong xã hội chính là huyệt vị. Cái gì là kinh mạch? Đường thông lưu thông nhân tài chính là kinh mạch. Thủ pháp quen dùng của Trung Cộng, chính là thao tác ngược, người mà có tài cán, trọng đạo đức thì không được đề bạt, còn bị chèn ép, đạp xuống dưới. Người mà ủng hộ, nghe theo Trung Cộng lại dễ dàng thăng chức, giống như kinh mạch vận chuyển ngược, điều này tạo thành việc giai tầng trung và thượng trong xã hội Trung Quốc là giai tầng lợi ích mà Trung Cộng cố ý tạo nên. Những người chiếm lấy “huyệt vị” thông thường đều là những người được gọi là có “căn chính miêu hồng” (lý lịch ‘tốt’, con nhà nòi) trong hệ thống Đảng cộng sản, hoặc là người tuyệt đối phục tùng Đảng cộng sản.
Rất nhiều người than rằng, Trung Quốc ngày nay, người tốt không được hoan nghênh, còn người xấu thì rất hung hăng. Kỳ thực đó là trạng thái bình thường của quốc gia Đảng cộng sản: Người tốt nếu muốn được hoan nghênh, ắt phải trước hết biến thành người xấu tâng bốc nịnh nọt, hai mặt ba đao, tâm đen thủ đoạn tàn nhẫn, không điều ác nào không làm! Có một số nhân viên chuyên nghiệp dựa vào sở trường của mình thì cũng có thể được thăng đến vị trí nhất định, đó là bởi vì kỹ năng chuyên môn ấy có thể được dùng ở chỗ nhất định, nhưng sẽ không có không gian lên cao hơn nữa. Hơn nữa rất nhiều nhân viên chuyên nghiệp giữ khuôn phép, không dám và cũng không muốn liên quan đến chính trị. Một khi họ vượt ra khỏi lằn ranh đỏ mà Đảng cộng sản vạch ra, Đảng cộng sản sẽ được chim bẻ ná, tuyệt không do dự! Cái gì gọi là quy tắc ngầm? Đấy chính là quy tắc ngầm lớn nhất ở Trung Quốc ngày nay.
Sau khi Trung Cộng thành lập chính quyền, kiến lập nên “chế độ đơn vị”, “chế độ hộ khẩu” để khống chế xã hội nghiêm ngặt; ở nông thôn thì có “tập thể hoá”, “công xã nông dân”, giống như một cái lưới lớn, trói buộc xã hội Trung Quốc hết sức chắc chắn. Các đơn vị đều có một bộ những ban “đảng vụ” song hành với ban hành chính nhưng ngự trị trên ban hành chính. Trong số họ không ít người đều là bộ mặt thế này: Làm nghiệp vụ không được, nhưng trị người khác thì rất được.
Ngược lại, những người tốt mà dám nói thật, kiên trì nguyên tắc, giữ bổn phận, làm việc thiết thực, giàu nhân tính và hiền lành thì từ khi Trung Cộng mới bắt đầu thành lập chính quyền đã bị tuyệt diệt một cách hệ thống. Đối tượng tiêu diệt của “trấn phản” là những người công giáo của Quốc Dân đảng, trong đó rất nhiều là tinh anh của xã hội; “cải cách ruộng đất” tiêu diệt tinh anh ở nông thôn; “tam phản”, “ngũ phản”, “cải tạo Chủ nghĩa Tư bản” tiêu diệt tinh anh trong giới công thương nghiệp; “phản hữu” tiêu diệt tinh anh trong giới trí thức; “Đại Cách mạng văn hóa” lại bồi thêm nhát đao nữa vào những người chưa bị tiêu diệt sạch sẽ trong những lần vận động trước. Trong cuộc thảm sát Thiên An Môn năm 1989, bị đồ sát là những “người con của Trời” quan tâm đến quốc kế dân sinh, trong bức hại Pháp Luân Công người bị đàn áp là những người tu luyện chiểu theo “Chân-Thiện-Nhẫn” làm người tốt. Qua mỗi lần vận động, những người bị đánh rớt đều là tinh anh của văn hóa và xã hội Trung Quốc.
Giang Trạch Dân tham ô hủ bại, dâm loạn đã thành bản tính, làm chính sự không có chút năng lực nào, lại vớ được vận may, dẫm lên máu tanh của thảm sát Lục-Tứ mà lên đỉnh cao quyền lực. Sau năm 1999, một nhóm lớn những kẻ tích cực bức hại Pháp Luân Công, đi theo Giang Trạch Dân, gồm cả những kẻ đã nay bị còng tay đi tù như Bạc Hy Lai, Chu Vĩnh Khang, Quách Bá Hùng và cả những kẻ đã xong đời như Từ Tài Hậu, được đề bạt hết mức. Từ phe của Giang Trạch Dân mà xét, ai mà tay thấm đầy máu tươi của học viên Pháp Luân Công, thì người đó chắc chắn sẽ ủng hộ cho chính sách bức hại, để nó không bị lật đổ, người đó chính là thuộc hạ và người kế nhiệm đáng tin cậy nhất.
Người ta đã dần dần hiểu ra: ai bán rẻ bản thân, thì thăng quan phát tài; theo sóng đẩy dòng thì có thể bảo đảm bình an nhất thời; ai ngay thẳng dám nói, thì hoặc là thăng tiến vất vả, hoặc là chết không có chỗ chôn, bị “quật xuống đất, lại đạp thêm một cước”. Đúng là “hoàng chung huỷ khí, ngoã phủ lôi minh; sàm nhân cao trương, hiền sĩ vô danh” (tức là chuông vàng thì bỏ phế, nồi đất thì kêu vang, kẻ gièm pha thì nổi trội, người hiền thì không ai biết). Tiểu nhân đắc thắng, quân tử thúc thủ, toàn bộ quốc gia bị làm cho ô yên chướng khí.
Tiêu chuẩn xét người như thế nào thì được ở vị trí cao, có liên quan đến vấn đề dẫn hướng xã hội. “Đề cử người ngay thẳng, bỏ hết những kẻ lươn lẹo, có thể khiến người lươn lẹo trở thành thẳng”. Tuyển chọn người thành thực chính trực, bố trí ở trên những người gian nịnh lươn lẹo, thì sẽ khiến cho đám người lươn lẹo dần dần trở nên thành thực chính trực. Ngược lại, đưa kẻ gian nịnh lươn lẹo đặt lên trên người thành thực chính trực, thì chỉ có thể khiến người ta noi theo kẻ xấu, toàn bộ xã hội tăng tốc trượt dốc.
“Kẻ xấu được tâng lên chín tầng trời, người tốt bị đạp xuống chín tầng đất”, đây chính là chân dung chân thực của xã hội Đảng cộng sản. Đây không phải là sự thất sách nhất thời của Đảng cộng sản hay sự mất cân bằng mất quy tắc trong thời kỳ thay đổi lớn của xã hội. Đảng cộng sản muốn huỷ diệt con người, nên sẽ tuyển chọn người xấu làm tiên phong hàng đầu cho nó, thẳng tiến lao cả xuống địa ngục.
2) Cổ xuý chủ nghĩa duy vật, cổ động giải phóng tình dục và tất cả các hiện tượng biến dị
Đảng cộng sản cổ xuý chủ nghĩa duy vật, khiến người ta ham mê cuộc sống vật chất, truy cầu hưởng thụ về cảm quan và kích thích về tinh thần, khiến người ta bị vật dục dẫn dụ mà mất đi bản tâm. Đã bao nhiêu người từng trải qua đèn đỏ rượu xanh, phú quý phồn hoa xong, khi tâm bị ngoại vật nhét đầy, đột nhiên cảm giác được sự trống rỗng của tinh thần và sinh mệnh?
Rất nhiều hiện tượng bất lương trong xã hội đã có từ xưa, nhưng chỗ mà Đảng cộng sản “thanh xuất vu lam” (trò giỏi hơn thầy) là ở đó, nó biến mọi hiện tượng bại hoại mà có thể khiến người ta phóng túng dục vọng trở thành vũ khí sắc bén cho việc khống chế quyền lực, cuối cùng là huỷ con người.
Sự thao túng và khống chế của Đảng cộng sản đối với dục vọng người ta, là có lỏng có chặt, vừa lỏng vừa chặt, thu phóng như ý. Đầu tiên là ngay việc có một chút tài sản tư nhân thôi cũng sẽ bị phê bình đấu tố, nam nữ nắm tay cũng bị coi là “tác phong sinh hoạt của giai cấp tư sản hủ bại”, mọi sinh hoạt vật chất tinh thần đều hạn chế. Sau đó mở cửa, mọi thứ đều quy ra tiền, trên bề mặt là cổ vũ việc truy cầu hạnh phúc, trên thực tế thì là cổ vũ sự túng dục. “Người nhà quê mà ăn chơi thì còn ghê gớm hơn”, dục vọng được tích luỹ giống như hồng thuỷ khi mở đập, với thế nước rất lớn xung phá mọi con đê.
Trung Cộng dần dần phát hiện, nếu đại chúng đắm chìm vào dục vọng vật chất hoặc hưởng thụ giác quan thì kỳ thực càng dễ khống chế. Nó chính là khiến cái tâm hướng thiện của bạn chết dần qua từng lần bị tấn công, khiến tinh lực dồi dào của bạn bị hao kiệt trong khi túng dục, khiến thời gian rảnh rỗi của bạn trong khi đánh bạc, lướt web, giải trí mà hao mòn đến hết.
Nếu không phải là cấm dục mà tẩy não, thì cũng là trong khi túng dục mà say mê cuồng loạn; nếu không phải trong giáo nghĩa của tà giáo mà nhập ma, thì cũng là trong hồng trần cuồn cuộn mà lạc lối – Đảng cộng sản chính là không để bạn lý trí tỉnh táo mà làm một con người.
3) Thông qua giáo dục mà tẩy não thanh thiếu niên một cách hệ thống
Tà linh cộng sản đã coi nhân loại như kẻ thù, nên sẽ cắt đứt cái gốc gác thần tính và ký ức văn hóa của con người. Giáo dục truyền thống đầu tiên dạy làm người, dạy con trẻ lý giải và thừa nhận giá trị phổ quát, rồi đến tu dưỡng văn hóa thâm hậu, tri thức lịch sử phong phú, sự sáng suốt sâu sắc nhạy bén, những điều này đều là chướng ngại cho việc tà linh cộng sản thực hiện mục đích tà ác của nó. Sau khi Đảng cộng sản nắm quyền, liền tăng tốc thu giáo dục về quốc hữu, dùng hình thái ý thức Chủ nghĩa Cộng sản tà ác để tiến hành tẩy não đối với thầy giáo và học sinh.
Trong Cách mạng Văn hóa, hàng triệu thanh thiếu niên tham gia đấu võ, kéo bè, cướp phá, sau đó lại bị đày đến vùng nông thôn hoặc biên cương, để “tiếp thu sự giáo dục của bần hạ trung nông”. Ngay bản thân họ sau này cũng đều không thể không thừa nhận, là “lớn lên nhờ uống sữa của lang sói”.
Từ sau những năm 1980, lĩnh vực hình thái ý thức của Trung Cộng hơi hơi nới lỏng, những người trẻ tuổi “thế hệ mới” gửi gắm hy vọng vào sự cải cách của Trung Cộng, nhưng cuộc thảm sát ngày 4/6/1989 đã đập tan nát hy vọng của họ. Bước vào thập niên 90, đại đa số người trẻ tuổi là con một, ở nhà được nuông chiều từ nhỏ, chỉ có ta là nhất. Áp lực chính trị khiến họ không dám quan tâm đến sự vụ công cộng, có người chui vào trường đại học, có người lao vào kinh doanh, có người bận rộn với kỳ thi TOEIC, GRE. Chủ nghĩa cá nhân ích kỷ mê muội đã chiếm thượng phong, “im lặng phát đại tài” đã trở thành câu cửa miệng mới rồi.
Mục giáo dục của cái gọi là “anh hùng” trong sách giáo khoa phổ thông của Trung Quốc Đại Lục, từ xã hội tự do Tây phương mà xét thì hoàn toàn chính là tài liệu giáo dục bồi dưỡng phần tử khủng bố. Có vị tác gia trực tiếp chỉ ra, tuyên truyền và giáo dục của Trung Cộng xưa nay đều không thoát khỏi tàn nhẫn và khát máu, trong tài liệu giáo dục học tập nhiều không kể xiết những “sự tích anh hùng” tàn khốc như: “Dùng lồng ngực lấp lỗ châu mai, lấy thuốc nổ buộc vào tay châm ngòi, nằm sấp trong ngọn lửa hừng hực mà không hề động đậy, mãi đến khi bị thiêu chết”.
Do trường kỳ giáo dục tẩy não và phong toả tin tức nghiêm ngặt, rất nhiều thanh niên không biết chút gì về giá trị phổ quát và lịch sử chân thực, Trung Cộng cố ý kích động sự cuồng nhiệt chủ nghĩa dân tộc của họ, một khi chính quyền cần đến sẽ lợi dụng họ bước ra ngoài đường, chống Nhật, chống Mỹ, đập phá cướp bóc, mặc kệ cho “bệnh tinh thần yêu nước” và “bại não tập thể” đại phát tác.
Càng đáng sợ hơn là, Trung Cộng tẩy não “từ khi còn trẻ con”, từ trường mẫu giáo đã nhồi nhét độc tố vào nhi đồng, tiến hành cái gọi là giáo dục “chủ nghĩa yêu nước”. Mà giáo dục “chủ nghĩa yêu nước” của Trung Cộng là thứ gì, mọi người trong lòng đều biết rõ cả.
Lời kết
Xã hội Trung Quốc ngày nay, nhân tâm mục ruỗng, xã hội suy bại, đất nước đã không ra đất nước. Cái gọi là “xã hội hài hòa”, thực chất là xã hội cùng một giuộc với tà ác, khó mà phân tách ra được. Nỗ lực của dân gian trở về với truyền thống bị dẫn hướng sai một cách giảo hoạt, nhân tâm hướng thiện tự phát thì bị bóp chết một cách vô tình. Dục vọng “giàu qua một đêm”, bầu không khí “giải trí đến chết”, tâm thái “nghiện quá rồi thì chết” mà Trung Cộng tận sức tạo ra, khiến cho sự nóng nảy ác độc, ích kỷ lạnh nhạt trở thành bầu không khí chung của xã hội. Cho dù truyền thông nhà nước có “tuyên truyền giai điệu chủ đạo” như thế nào, thì đảng thoại (ngôn ngữ của đảng) cứng đờ như cương thi, những lời nói dối hễ mở miệng là phát ra, những lời lẽ du côn rất phổ biến, những lời dơ bẩn rợp trời dậy đất mới là “âm điệu mạnh mẽ nhất của thời đại”. Người có năng lực lần lượt di dân, bỏ thuyền tự cứu mạng; những người không có lối thoát chỉ đành qua ngày đoạn tháng, trong sợ sệt bất an mà đợi đến ngày mai.
Căn nhà dỡ bỏ rồi, có thể dựng lại. Gia đình bị phá hoại, có thể xây dựng lại. Công ty bị phá sản rồi, có thể khởi nghiệp lại. Thời thanh xuân của một thế hệ người bị lãng phí rồi, có thể ký thác hy vọng vào thế hệ sau. Thậm chí quốc gia bị dị tộc chinh phục rồi, thì chỉ cần văn hóa, ngôn ngữ và lịch sử không tiêu vong, vẫn còn có một ngày quật khởi lại lần nữa. Nhưng khi lịch sử một dân tộc bị soán đổi, văn tự bị phá huỷ, ngôn ngữ bị nhiễm độc, văn hóa truyền thống bị phá hoại hết lần này lần khác, nhân tâm bị lăng nhục, uốn cong, biến dị hết lần này lần khác, mặt đất hoang vu, nguồn nước khô kiệt, người tốt bị giết hại, lương tri bị làm cho câm nín, thì cái dân tộc đó liệu còn có một ngày đứng dậy lần nữa hay không?
Vì để huỷ diệt nhân loại, ngoài việc giết hại nhân dân với quy mô lớn, Trung Cộng còn trường kỳ sử dụng đủ loại thủ đoạn “hận thù, lừa dối, đấu tranh, tà ác”, sự giảo trá lừa gạt của nó khiến tâm người ta kinh sợ. Trong tất cả chiêu lừa đảo thì chiêu âm độc nhất là nó lợi dụng cái thiện trong tâm người ta, lại vừa lường gạt cái thiện của người ta, cuối cùng bức người ta tuyệt diệt cái thiện trong tâm.
Con người là do Thần tạo ra, mỗi người đều có thần tính, trở về thế giới thiên quốc nơi sinh ra sinh mệnh của mình là nguyện vọng ban đầu của mỗi một sinh mệnh. Chủ nghĩa Cộng sản lợi dụng thần tính và khát vọng thăng hoa sinh mệnh của con người, lấy nội dung tà ác của tà giáo cộng sản tiêm vào trong đó. Tôn giáo truyền thống tin vào Thần, tin tưởng vào ý chí của Thần hoặc “Thiên ý”, Chủ nghĩa Cộng sản sùng bái “tính tất yếu lịch sử” hư ảo; tôn giáo truyền thống khiến con người quay trở về thiên quốc, Chủ nghĩa Cộng sản khiến người ta truy cầu xã hội Chủ nghĩa Cộng sản; tôn giáo truyền thống có một giai tầng giáo sĩ, Đảng cộng sản tuyên bố bản thân là “đội tiên phong của giai cấp công nhân”. Mới đầu khi Trung Cộng thành lập, một số thanh niên nhiệt huyết lo cho nước cho dân, đã tin theo tuyên truyền mê hoặc của Trung Cộng, gia nhập Trung Cộng bán mạng cho nó. Nhưng Trung Cộng là hắc bang tà giáo, cho vào không cho ra. Những người này khi hơi tỉnh ngộ ra, thì sớm đã trở thành đồng mưu tòng phạm, chỉ có thể càng ngày càng lún sâu, khó mà thoát thân. Cho dù ngày nay, một số thanh niên gia nhập Trung Cộng vẫn không thiếu thiện niệm và lý tưởng, nhưng trước hiện thực đen tối bẩn thỉu thì họ không thể không vứt bỏ hết sạch lương tri của mình. Rất nhiều người trong số họ khi lý tưởng tan vỡ và ngã lòng nản chí đã chuyển sang “đồng lưu hợp ô” (hoà cùng một giuộc), túng dục và truỵ lạc. Từ ý nghĩa này mà nói thì Đảng cộng sản đã lợi dụng sự tham lam và dục vọng của con người (từ cái tên của đảng ấy cũng có thể nhìn ra – cộng sản, tức là chung tài sản của người khác vậy), cũng đã lợi dụng và cuối cùng huỷ diệt thần tính và cái tâm hướng thiện của con người.
Chỗ đặc thù của tà giáo cộng sản còn ở chỗ, một người thậm chí không cần phải tin vào những giáo điều như “đấu tranh giai cấp”, “lý luận về giá trị thặng dư”, “cách mạng chủ nghĩa xã hội”, “xã hội cộng sản chủ nghĩa” của nó, nhưng vẫn sẽ trở thành môn đồ tà giáo thực sự mà bị tà linh phụ thể. Đó là bởi vì sau khi đạo đức bại hoại, người ta tất nhiên có một bộ phận tư tưởng phù hợp với tà linh, như vậy tà linh sẽ dùi vào chỗ sơ hở này, bám lên thân thể. Có người tin vào thuyết vô Thần, có người tin rằng vật chất là đệ nhất tính, có người tin rằng con người chết xong là hết, vẫn coi ăn uống vui chơi là thực tại, có người tin rằng không có chân lý tuyệt đối, có người tin rằng đạo đức chỉ là lời dối trá mà giai cấp thống trị biên tạo ra, đủ các thể loại, không phải cá biệt. Tin vào Thần chỉ cần có một chính niệm kiên định, chống lại Thần, bài xích Thần lại có thể xuất từ một nghìn tà niệm khác nhau. Tục ngữ nói, theo thiện như leo lên, theo ác như tụt xuống. Những người đạo đức trượt dốc thuận nước đẩy thuyền, mỗi một lần đi theo dục vọng và thoả hiệp nhu nhược, đều sẽ khiến người ta trượt vào sự khống chế của tà ma, mãi cho đến một ngày khó tự vực lên được, thậm chí hãm vào hiểm cảnh mà vẫn không tự biết. Đây lẽ nào không phải là hoàn cảnh của rất nhiều người Trung Quốc hôm nay sao?
Tà linh cấu thành bởi hận, sinh ra từ giết chóc, dựa vào lừa dối mà lớn lên, lấy đấu tranh khuấy đảo thiên hạ, cuối cùng dùng tâm linh con người đã tà biến để đạt được mục đích cuối cùng tà ác cùng cực của nó – huỷ diệt toàn nhân loại. Vào lúc mà hầu như mọi người đều bị dục vọng vật chất và hưởng thụ giác quan chinh phục, liệu có ai biết rằng, tà linh đang nhe nanh cười, đang đếm ngược cho nhân loại.
Dân tộc Trung Hoa là một dân tộc được Trời ưu đãi, văn hóa Trung Hoa là một nền văn hóa được Thần ban cho sứ mệnh. Từ thời cổ xa xưa, khi Thần sáng tạo mảnh đất Thần châu, đã gieo vào trong đó “chuyển cơ” dùng khi gặp nguy cơ trong tương lai, làm hy vọng trong tuyệt cảnh. Trước khi mạt thế đại kiếp, việc có thể đọc hiểu thiên cơ, nghe hiểu Thần ngôn hay không, là có quan hệ đến vận mệnh và tương lai của mỗi người.
Dịch từ: https://www.epochtimes.com/b5/17/11/28/n9901176.htm
Bản dịch có thể được chỉnh sửa trong tương lai cho sát hơn với bản gốc