Một quyển sách
đã truyền cảm hứng cho hơn 350 triệu người
thoái xuất khỏi Đảng Cộng Sản Trung Quốc

“Sự thật về Giang Trạch Dân” – Thông báo từ nhóm tác giả

Bắt đầu từ ngày 12 tháng 5 năm 2012, nhóm tác giả chúng tôi – bao gồm thời báo Đại Kỷ Nguyên, đài Tân Đường Nhân, đài Phát thanh Hy vọng, trang mạng Động Thái và trang mạng Vô Giới [1] – sẽ chính thức phát hành một cuốn sách mới với tựa đề: “Sự thật về Giang Trạch Dân”.

Trong cuốn sách này, chúng tôi sẽ kể cho nhân loại và tương lai một giai đoạn lịch sử, một giai đoạn lịch sử đang diễn ra lúc bấy giờ nhưng lại không được mọi người trên thế giới biết đến.

Bản chất của đoạn lịch sử này là gì? Ngọn nguồn của nó đến từ đâu? Tại sao con người trên thế giới lại không biết đến? Chúng tôi kể ra những điều này có lẽ sẽ khiến nhiều người xúc động, không phải lời chúng tôi nói ra khiến quý độc giả xúc động, mà là vì giá trị của bản thân câu chuyện ấy – chính là điều mà nhiều người đang mong mỏi được biết đến – lịch sử chân chính.

Dĩ nhiên, những điều ‘hiện thực’ của thế gian có lẽ vẫn được người ta tiếp tục ‘diễn xuất’ một cách tuần tự, và những điều con người đang làm, đang diễn xuất ấy có quan hệ gì đến lịch sử chân chính không? Sau khi chúng tôi kể ra, liệu rằng người ta sẽ lựa chọn tiếp nhận lịch sử chân chính hay tiếp tục diễn xuất những hiện thực kia. Chúng tôi mạn phép để lại một câu hỏi mở như thế đến quý độc giả.

Dân tộc Trung Hoa là một dân tộc cực kỳ đặc thù. Vùng đất họ sinh sống được gọi là Thần châu, vương triều mà họ dựng lập nên được gọi là Thiên triều, họ là dân tộc duy nhất có nền văn hóa 5.000 năm may mắn còn sót lại trên thế giới, cũng là dân tộc có một bộ chính sử chưa từng bị đứt đoạn duy nhất trên thế giới. Dân tộc “Thiên Nhân hợp nhất” ấy đã lưu lại cho hậu thế vô số Thần tích của những người tu Tiên, những truyền kì về các anh hùng sử thi, rất nhiều tác phẩm kinh điển cùng những áng văn thơ tài hoa xuất chúng. 

Dân tộc này là dân tộc được Thần chiếu cố và che chở, văn hóa của họ là văn hóa được Thần ban tặng. Vậy mà, tất cả những điều tốt đẹp ấy phải gánh lấy một tai họa ngập đầu từ sau khi Trung Cộng cướp đoạt chính quyền. Tăng lữ bị sát hại, chùa chiền bị đập phá, văn vật bị hủy hoại, kinh điển bị thiêu đốt, 5.000 năm văn minh Trung Hoa sau khi bị Trung Cộng giày xéo dường như đã không còn lại gì, chỉ sót lại một xã hội tràn ngập tranh đấu, lừa gạt, giết chóc và sự cuồng nhiệt của cái khẩu hiệu “đập nát thế giới cũ”. Toàn bộ tín ngưỡng, đạo đức và văn hóa của Trung Quốc đặt dưới hệ thống của tà giáo Trung Cộng đã bị bóp méo và phát triển theo hướng ngược lại.

Nhưng vốn dĩ chủ định của Thần là không để cho dân tộc ấy cứ thế mà tiêu vong. Năm 1992, Pháp Luân Đại Pháp – một công pháp có lịch sử xa xưa được Đại sư Lý Hồng Chí công khai phổ truyền trong xã hội. Ngọn nguồn của nền văn hóa Trung Hoa là xuất phát từ văn hóa tu luyện Đạo gia, lấy tư tưởng Nho gia để trị quốc, dùng tư tưởng Phật gia để phổ độ chúng sinh. Khi Pháp Luân Đại Pháp được truyền ra, đã lấy việc khôi phục tín ngưỡng làm khởi điểm, nhanh chóng xây dựng lại hệ thống đạo đức của người Trung Quốc, cũng là mở màn cho quá trình phục hưng và trùng kiến nền văn hóa truyền thống Trung Hoa.

Từ góc độ “Thiên Nhân hợp nhất” thì không khó để lý giải môn công pháp này, dựa vào tiêu chuẩn đúng sai và đạo đức từ nguyên lý “Chân – Thiện – Nhẫn” trong nền văn minh 5.000 năm mà Pháp Luân Đại Pháp truyền bá, con người thế gian đã đạt được sự hồi thăng về đạo đức, đồng thời còn đạt đến sự tịnh hóa ở các không gian và tầng thứ cao hơn. Nhưng chính nghĩa sẽ làm tà ác bị phơi bày, từ đó dẫn đến một trận đại chiến chính tà giữa thiện và ác, tốt và xấu trong một phạm vi rộng lớn hơn, mà biểu hiện ở thế gian nơi đây chính là sự bức hại điên cuồng của Trung Cộng đối với Pháp Luân Công, và các hoạt động phản bức hại của các học viên Pháp Luân Công bằng cách nói rõ sự thật với con người thế gian một cách ôn hòa và lý trí.

Ở thế gian con người, lực lượng tà ác cần phải chọn ra một nhân vật phù hợp để phát động cuộc đàn áp này, và kẻ được tuyển chọn ứng với kiếp số ấy chính là Giang Trạch Dân.

Để diễn trọn vai làm một tên hề lịch sử, phía tà ác đã trao cho Giang Trạch Dân một lý lịch gia đình đầy ô nhục cùng đủ loại đặc điểm tính cách đạo đức bại hoại, cụ thể như: ngu xuẩn, tham lam, xảo trá, hung tợn, nham hiểm, dâm loạn, nhỏ nhen, đố kỵ, a dua nịnh hót, gió chiều nào theo chiều ấy, khao khát thể hiện bản thân nhưng lại hay lưỡng lự, thiếu quyết đoán, đặc biệt hắn còn có cái tài thổi kéo đàn hát dễ bề làm mê hoặc người khác.

Quá trình trưởng thành và thăng quan phát tài của Giang Trạch Dân dường như là một chuỗi ngày tháng đắp nặn nên các loại tính cách tà ác của hắn. Bởi vì tất cả những thứ hắn có đều đến từ lừa dối và cướp đoạt, Giang Trạch Dân luôn có một dục vọng tham lam và cảm giác bất an cực độ đối với lợi ích cá nhân, cùng với quyền lực độc tài đang nắm trong tay, tất cả đã cung cấp cho Giang Trạch Dân khả năng khởi động một cuộc đàn áp, đó là các nhân tố ở thế gian để cuộc bức hại có thể diễn ra.

Để thúc đẩy cuộc đàn áp, Giang Trạch Dân đã đảo ngược hoàn toàn tiêu chuẩn đúng sai trong nguyên lý “Chân – Thiện – Nhẫn” của dân tộc Trung Hoa 5.000 năm, phá hủy đi hệ thống pháp luật và hết thảy cơ chế đang duy trì sự công bằng và chính nghĩa trong xã hội Trung Quốc mà vốn dĩ đang sắp sửa hoàn bị, thay vào đó hắn lại thành lập một tổ chức nằm ngoài luật pháp: “Văn phòng 610”. Chuyển đổi mục tiêu “Lấy kinh tế xây dựng làm trung tâm” của Đặng Tiểu Bình thành “Lấy đàn áp Pháp Luân Công làm trung tâm”, thay đổi hoàn toàn phương thức cai trị và hành chính của Trung Cộng. Để duy trì cuộc đàn áp và che đậy cho tội ác phản nhân loại của hắn – tội ác mà khi nghe đến đều khiến lòng người căm phẫn – Giang Trạch Dân đã thay đổi cơ cấu tổ chức của Ban Thường vụ Bộ Chính trị Trung Cộng, thay đổi từ độc tài cá nhân thành đầu sỏ chính trị với mục đích để cho La Cán, Chu Vĩnh Khang và phe cánh vấy máu [2] của hắn có thể mặc sức làm bậy mà không bị Hồ Cẩm Đào và Ôn Gia Bảo can thiệp, thậm chí còn chuẩn bị cho bước sau cùng là tiến hành một cuộc đảo chính nhằm lật đổ Hồ Cẩm Đào và Tập Cận Bình.

 Có thể nói rằng, các vấn đề về chính trị, kinh tế, sinh thái, ngoại giao, v.v. cũng như về phương diện đạo đức trong xã hội Trung Quốc càng về sau càng suy bại, có luật cũng như không. Tất cả đều là hệ quả trực tiếp từ chính sách đàn áp Pháp Luân Công của Giang Trạch Dân. 

Hiện nay, nếu bạn muốn hiểu về rõ Trung Quốc, bạn phải liễu giải Trung Cộng. Nếu bạn muốn liễu giải Trung Cộng, bạn phải hiểu rõ về nhóm người duy nhất có thể khiến Trung Cộng thất bại trong lịch sử đàn áp của nó: Pháp Luân Công. Nếu bạn muốn hiểu rõ về cảnh ngộ của Pháp Luân Công, thì bạn cần phải hiểu rõ một cách toàn diện về con người của Giang Trạch Dân.

 Những điều mà cuốn sách này sắp sửa trình bày đến quý độc giả chính là những điều chân thực về Giang Trạch Dân.

 Khi Vương Lập Quân trong đêm chạy đến lãnh sự quán Hoa Kỳ, đó là thời khắc báo hiệu sự sụp đổ của Trung Cộng. Chính nghĩa – điều mà chúng ta luôn hiểu sâu sắc rằng – là điều mà chưa bao giờ bị tà ác đánh bại, và trong khi tà ác đang bức hại người ta cũng là lúc nó đang mai táng chính mình. Nhưng trong quá trình này, mỗi cá nhân chúng ta từ góc độ đạo đức, cần phải đưa ra được nhận định và lựa chọn của chính mình. Chúng tôi hy vọng rằng cuốn sách này có thể giúp cho quý độc giả hiểu rõ chân tướng và đưa ra những lựa chọn đúng đắn.

Nhóm tác giả “Sự thật về Giang Trạch Dân”

Ngày 12 tháng 5 năm 2012

———

Ghi chú từ người dịch:

[1] Website của nhóm tác giả:

[2] Phe cánh vấy máu: từ Hán Việt là “Huyết trái phái”, nghĩa bề mặt là ‘phe nợ máu’, nói đến những kẻ khi muốn tham gia vào phe Giang Trạch Dân đều bắt buộc phải nhúng chàm, tay nhuốm máu bằng việc đàn áp các học viên Pháp Luân Công, ai đàn áp càng mạnh tay thì càng được trọng dụng.

Dịch từ: https://www.epochtimes.com/b5/12/5/12/n3587444.htm

Bản dịch có thể được chỉnh sửa trong tương lai để sát hơn với nguyên tác.

Ngày đăng: 23-05-2020
« | Bài tiếp »