Một quyển sách
đã truyền cảm hứng cho hơn 350 triệu người
thoái xuất khỏi Đảng Cộng Sản Trung Quốc

Đảng Cộng sản Trung Quốc kích động thù hận như thế nào?

Bài viết của Thạch Xuyên  

[MINH HUỆ 17-10-2020] Trung Quốc thời xưa giảng “hòa vi quý”, “thiên thời, địa lợi, nhân hòa”. Người xưa không phải là không có thù hận, nhưng họ dùng thiện để hóa giải thù hận của bản thân mình. Bậc thánh nhân Trung Quốc không chỉ cần hóa giải thù hận của bản thân, mà còn phải dùng thiện để hóa giải thù hận của kẻ thù. Trong “Đại Từ Ân Tự Tam Tạng Pháp Sư Truyện” có viết, trên đường pháp sư Huyền Trang đi Tây Thiên lấy kinh đã bị bọn cường đạo bắt làm vật tế lễ; trong lúc nguy nan, Huyền Trang phát nguyện đời sau làm sao để cứu độ những người đã từng sát hại mình, từ tâm của ông chấn động trời đất và đã làm rúng động chúng cường đạo, giúp họ bỏ ác theo thiện.

Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) xuất thân từ mục đích chính trị, ngay cả khi không có “thù” thì nó cũng phải chế ra “hận”, xách động nông dân hận địa chủ, học sinh hận giáo viên, con cái hận cha mẹ, người Trung Quốc hận nước Mỹ … Bên cạnh đó, nó còn lợi dụng đủ loại hình thức như truyền thông, tranh họa tuyên truyền, đại diễu hành v.v. để khai màn chiến dịch tuyên truyền theo kiểu ném bom bừa bãi, trong một thời gian ngắn làm ma biến nhân tính, ví như nào là đề xướng “đại nghĩa diệt thân”, “quét sạch tất cả phần tử xấu”. Chúng ta hãy thử nghĩ một chút, một cá nhân đối xử với người thân của mình “vô tình lạnh lẽo như mùa đông khắc nghiệt” thì còn việc gì mà anh ta không dám làm nữa? Tâm lý thù hận do ĐCSTQ xách động đã đầu độc hàng mấy thế hệ con người, mãi cho đến nay vẫn để lại ấn tượng sâu sắc.

Vận động “tam thị” theo kiểu ném bom: Từ thân Mỹ chuyển sang phản Mỹ

Tháng 1 năm 1979, lúc Đặng Tiểu Bình viếng thăm nước Mỹ, ông đã từng nói một câu thực lòng như sau: “Quay đầu nhìn lại mấy chục năm trở lại đây, phàm là những quốc gia có quan hệ tốt với Mỹ đều trở nên giàu có.” Thế nhưng, ĐCSTQ mấy chục năm nay vẫn luôn lăng mạ nước Mỹ, rốt cuộc lý do là vì sao? Nếu truy tận gốc rễ thì phải nói từ chỗ ĐCSTQ mượn chiến tranh Triều Tiên để xách động cao trào phản Mỹ.

Chiến tranh Triều Tiên nổ ra vào ngày 25 tháng 6 năm 1950. Thời đó, Trung Quốc vừa mới trải qua chiến tranh chống Nhật và nội chiến Trung Quốc, trong xã hội tồn tại rất nhiều tư tưởng “thân Mỹ, sùng bái Mỹ, sợ Mỹ”. Trong một cuộc họp quy mô lớn của Cục chính trị Trung ương ĐCSTQ thời đó, đa số người dân không tán thành xuất binh hoặc có người còn nghi ngờ về việc xuất binh tham chiến.

Chủng tình cảm “sợ Mỹ” tồn tại phổ biến trong tâm lý của đại đa số dân chúng. Hơn nữa, họ còn mang theo tâm lý bi quan rằng chiến tranh Triều Tiên sẽ cuốn Trung Quốc vào trong đó. Họ cho rằng thực lực kinh tế của Mỹ lớn mạnh, vũ khí tối tân, còn quân đội ĐCSTQ lại quê mùa, không thể đánh với Mỹ, Trung Quốc qua Triều Tiên tham chiến chẳng khác nào tự chuốc lấy họa vào thân.

Vậy vì sao dân chúng “sùng bái Mỹ” và “thân Mỹ”? Bởi vì nước Mỹ và các cường quốc Tây phương khác không giống nhau. Mỹ chưa từng xâm lược, nhượng bộ chủ quyền hay ký kết hiệp ước gì với Trung Quốc, giữa Mỹ và Trung Quốc cũng chưa từng phát sinh bất cứ cuộc chiến tranh đối đầu nào. Đội Phi Hổ của Mỹ đã giúp đỡ Trung Quốc kháng Nhật, người dân Mỹ giúp Trung Quốc xây dựng bệnh viện Hiệp Hòa, đại học Yên Kinh nổi tiếng ở Trung Quốc. Trước năm 1949, các trường trung học và đại học cũng như bệnh viện tốt nhất ở Trung Quốc đều nhận các loại quỹ tài trợ từ Mỹ. Nước Mỹ còn phải hoàn lại một phần tiền bồi thường theo Hiệp ước năm Canh Tý, tài trợ du học sinh Trung Quốc, giúp Trung Quốc bồi dưỡng một nhóm nhân tài khoa học tinh nhuệ. Năm 1943, Mao Trạch Đông vì để lấy được sự ủng hộ của Mỹ, ông ta đã từng hô vang khẩu hiệu: “Ngày 4 tháng 7 vạn tuế! Nước Mỹ dân chủ vạn tuế!” Nhưng sau khi ĐCSTQ đoạt lấy chính quyền, rồi đổi hướng sang đứng cùng phe với chủ nghĩa cộng sản Liên Xô, thì tự nhiên nó cũng cần phải phản đối phe “chủ nghĩa đế quốc Mỹ”.

'支援中国抗日的美国空军“飞虎队”'
Đội Phi Hổ của không quân Mỹ giúp đỡ Trung Quốc kháng Nhật

Đối với việc tham gia vào chiến tranh Triều Tiên, trong tâm người Trung Quốc vẫn luôn đặt ra nhiều mối nghi vấn, ví như: Nước Mỹ không tốt, vậy vì sao họ gửi đồ cứu tế cho chúng ta? Họ không có đánh chúng ta, cớ sao chúng ta phải đi gây sự với họ? Cuộc chiến tranh sắp tới chắc chắn rất không thuận lợi, bởi vì giá cả sắp tới sẽ gia tăng, phải chăng chiến tranh ảnh hưởng đến giá cả? Người Triều Tiên đã từng giúp đỡ Nhật Bản xâm lược Trung Quốc trong cuộc chiến tranh Trung – Nhật, họ hung hăng sát hại người Trung Quốc còn hơn cả người Nhật, vậy vì sao chúng ta phải có chí nguyện xuất binh giúp đỡ Triều Tiên? Người ta nói Trung Quốc xuất binh sang Triều Tiên là vì an toàn của Trung Quốc, nhưng nó cũng ảnh hưởng đến an toàn của Liên Xô, vậy cớ sao Liên Xô không xuất binh? Đài VOA là kênh tuyên truyền của chủ nghĩa đế quốc Mỹ, vậy thì báo chí của Đảng cộng sản không phải là tuyên truyền sao?

Những thanh âm và tình cảm này đã ngăn cản ĐCSTQ điều động tư nguyên xã hội vào tham chiến. Dưới bối cảnh này, ĐCSTQ nhất thiết phải nhồi sọ người Trung Quốc thù hận và phản Mỹ. Kể từ năm 1951 trở đi, trên toàn quốc dấy khởi kiểu giáo dục “tam thị” đối với nước Mỹ là “thù hận, khinh bỉ, miệt thị”.

Bộ Tuyên truyền của ĐCSTQ đã biên soạn cuốn sách nhỏ có tên là “Làm thế nào để nhận thức nước Mỹ (đề cương tuyên truyền)”. “Thù hận nước Mỹ bởi vì nó là kẻ thù không đội trời chung với nhân dân Trung Quốc”, nó còn liệt kê ra vài chục ví dụ để chứng minh rằng Mỹ xâm lược Trung Quốc. “Khinh bỉ nước Mỹ bởi vì nó là quốc gia chủ nghĩa đế quốc hủ bại, là đại bản doanh phản động thối nát trên toàn thế giới”, nó chỉ ra nước Mỹ bị một số ít nhà tư bản kiểm soát, chính sách đối nội là áp bức và bóc lột nhân dân, bóp nghẹt dân chủ, giết chết văn hóa; còn chuẩn tắc đối ngoại là chính sách xâm lược và chiến tranh. “Miệt thị nước Mỹ bởi vì nó là một con hổ giấy, hoàn toàn có thể đánh bại nó”, đây là vì nó có những nhược điểm như bị cô lập về chính trị, về mặt quân sự cũng tồn tại chiến tuyến quá lâu dài, binh lực không đủ v.v. Tuy là Mỹ có đầu đạn hạt nhân nhưng không đáng sợ v.v.

'为了反美,中共在全国发动“三视”教育运动'
Vì để phản đối Mỹ, ĐCSTQ đã phát động cuộc vận động giáo dục “tam thị” trên toàn quốc

ĐCSTQ lợi dụng sức mạnh của truyền thông báo chí để nhồi nhét ý thức phản đối Mỹ. Từ năm 1951 đến năm 1954, bình quân mỗi tháng có gần 20 nghìn bài tuyên truyền liên quan đến chiến tranh Triều Tiên trên tờ “Nhân Dân nhật báo”. Ngoài ra, ĐCSTQ còn tổ chức cho quần chúng tham gia diễu hành thị uy về chính sách giáo dục “tam thị” để phô trương thanh thế. Chỉ riêng năm 1951, các giai tầng quần chúng tham gia diễu hành trong thời kỳ này có hơn 18.643 người, chiếm hơn 39% tổng dân số toàn quốc. Nếu thêm vào số người tham gia diễu hành trước năm 1951 thì có hơn phân nửa số dân trên toàn quốc đã tham gia diễu hành. ĐCSTQ còn thông qua hình thức nghệ thuật đại chúng như tranh họa tuyên truyền, truyện tranh, ca nhạc v.v. để điều động dấy khởi tình cảm cộng hưởng của quần chúng, từ đó làm tăng lực ngưng tụ và châm ngòi phẫn nộ cường liệt trong quần chúng. Từ đó về sau, chủng vận động “tam thị” theo kiểu mật độ dày đặc, quy mô lớn, ném bom bừa bãi này đã được sử dụng nhiều lần ở Trung Quốc. Nó đã trở thành nghệ thuật chiến tranh cơ bản trong chiến dịch tuyên truyền của ĐCSTQ.

Có tình huống còn quá đáng hơn nữa, ĐCSTQ kết hợp “phản đối Mỹ” và “lòng yêu nước”. Nó dùng lời xằng bậy “yêu nước nhất thiết phải phản đối Mỹ, phản đối Mỹ mới có thể yêu nước” để cưỡng bức người dân cải biến nhận thức, định hướng này mang đến ảnh hưởng rất sâu sắc. Năm 1972, nhóm quần chúng đã bị ĐCSTQ tẩy não choáng váng kinh ngạc khi nhìn thấy hình ảnh Mao Trạch Đông “tay bắt mặt mừng” với “người đứng đầu chủ nghĩa đế quốc Mỹ” là Tổng thống Nixon. Sau cải cách mở cửa, nước Mỹ đồng ý cho Trung Quốc gia nhập vào WTO, GDP của Trung Quốc tăng vọt lên 9 lần và trở thành nền kinh tế lớn thứ hai trên thế giới. Nhưng giữa Trung Quốc và Mỹ vẫn còn tồn tại một mâu thuẫn, chính là lời nói xằng bậy “nước Mỹ là kẻ thù số một của Trung Quốc” do ĐCSTQ phát tán.

Vô duyên vô cớ chế ra “phần tử xấu” công kích tất cả các thế lực thù địch

Phản đối Mỹ là đối ngoại, về mặt đối nội thì ĐCSTQ không từ thủ đoạn để diệt sạch những thứ bất đồng chính kiến với nó. Trong hàng loạt phong trào vận động chính trị như Phản hữu, Tứ thanh, Đại cách mạng văn hóa, Lục Tứ v.v., ĐCSTQ đã gây ra cái chết bất thường cho 80 triệu người dân Trung Quốc, số người tử vong vượt xa con số trong hai cuộc chiến tranh thế giới. “Quần chúng vận động” đã biến thành “vận động quần chúng”, ai nấy cũng thấy bản thân mình rơi vào tình thế nguy hiểm, người người làm hại lẫn nhau. ĐCSTQ làm thế nào khiến cho con cháu Viêm Hoàng biến thành những kẻ bạo tàn như vậy? Điều căn bản nhất là cải biến tư tưởng của con người, chế tạo thù hận, nhồi nhét thù hận là một bước quan trọng.

Thù hận địa chủ: Trước năm 1949, tầng lớp trí thức nông thôn có vai trò quan trọng trong phát triển kinh tế và giáo dục ở nơi địa phương, những công nhân thuê mướn dài hạn làm công ăn lương cho nhà địa chủ, chu cấp cho gia đình, mọi thứ đều được sắp xếp hợp lý, cùng nhau hưởng chung lợi ích. Nhưng Đảng cộng sản vì để cổ động nông dân khởi nghĩa hạ bệ Quốc Dân Đảng, cho nên nó đã nói là hết thảy bần cùng nghèo khổ của người nông dân là do địa chủ bóc lột mà ra. Theo đó, Đảng cộng sản “đánh địa chủ, phân chia ruộng đất” thì mới có thể “xoay chuyển thân phận và được giải phóng”.

Đảng cộng sản chính là kẻ vô sản lưu manh mang theo một bộ lý luận cường đạo. Nó lấy ruộng đất cướp được từ trong tay địa chủ phân phát cho bần nông, khiến họ phải biết ơn Đảng cộng sản. “Đổi đời không quên ân, hảo hán đi lính!”, “Đi bảo vệ ruộng đất, bảo vệ nhà cửa, bảo vệ thôn làng!” Những câu khẩu hiệu dạng này hầu như được dán khắp tường trong các thôn làng. Rất nhiều người vì thế mà chuyển hướng sang chiến trường Triều Tiên, không tiếc hy sinh mạng sống của mình dù tuổi đời vẫn rất còn trẻ. Thế nhưng, sau khi ĐCSTQ thành lập chính quyền, nó nhanh chóng thực thi “hợp tác xã” nông thôn, ruộng đất quy về sở hữu của tập thể, trắng trợn bỏ rơi nông dân.

'中共在历次运动中炮制了一个又一个谎言'
ĐCSTQ đã chế tạo ra những lời nói dối hết lần này đến lần khác qua các cuộc vận động trong lịch sử

Thù hận phần tử trí thức: Nếu như nói giữa nông dân và địa chủ vẫn còn quan hệ lợi ích có thể lợi dụng thì phần tử trí thức dám xúc phạm đến ai? Từ xưa, ở Trung Quốc vẫn giảng rằng tôn sư trọng đạo, vậy ai dám vô duyên vô cớ đánh thầy giáo của mình chứ? Bởi vì tìm không được lý do nào, cho nên Mao Trạch Đông đã nghĩ đủ mọi cách để moi ra bốn chữ “ngưu quỷ xà thần” từ trong thơ của thi nhân Lý Hạ, ông ta bèn sử dụng lặp đi lặp lại bốn chữ này trong lúc giảng nói, về sau nó đã trở thành một thuật ngữ lưu hành trong thời kỳ Đại cách mạng văn hóa.

Về mặt ý nghĩa, “ngưu quỷ xả thần” nguyên là một thuật ngữ dùng trong Đạo giáo, Phật giáo, thứ nó nói đến là tiểu quỷ ở chốn âm ty, thần nhân v.v. Nó hoàn toàn không có quan hệ gì với giai cấp đối địch. Năm 1966, cây bút của ĐCSTQ là Trần Bá Đạt cho đăng bài xã luận “Quét sạch tất cả phần tử xấu” trên tờ “Nhân Dân nhật báo”, vào thời đó “ngưu quỷ xả thần” (phần tử xấu) là để chỉ những người nắm giữ ở các vị trí về tư tưởng văn hóa như “’chuyên gia’, ‘học giả’, ‘quyền uy’, ‘tổ gia’ của giai cấp tư sản”, ám chỉ phần tử trí thức. Nhưng do những từ này vốn có ý nghĩa rất rộng, cũng chưa từng được định nghĩa nghiêm chỉnh, cho nên nó rất linh hoạt về khái niệm chính trị. Từ băng đảng xã hội đen ban đầu, phản động quyền uy học thuật, rất nhanh phát triển thành chỉ điểm “hắc ngũ loại” (năm phần tử đen) như địa chủ, phú nông, phần tử phản cách mạng, phần tử cánh hữu, phần tử xấu; về sau chủ yếu dùng để chỉ phe tư bản, phản đồ, đặc vụ v.v. Hầu như những người mà ĐCSTQ muốn hạ bệ đều rơi vào trong tấm lưới của nó.

Xem người thân như kẻ thù: Trung Quốc thời xưa giảng “Nhân Lễ Nghĩa Trí Tín”, “Bách thiện hiếu vi tiên”. Trong khi đó, ĐCSTQ lại nhồi nhét những thứ như “thân cha thân mẹ không bằng thân đảng”, “đối với kẻ thù phải vô tình lạnh lẽo như mùa đông khắc nghiệt”. Lúc Trương Hồng Binh 16 tuổi, sau khi nghe mẹ mình là Phương Trung Mưu nói lời ủng hộ Lưu Thiếu Kỳ và chỉ trích Mao Trạch Đông ở nhà, ông ấy đã xem mẹ mình như kẻ thù giai cấp và đi trình báo, dẫn đến việc bà Phương Trung Mưu bị mang ra hành quyết, và Trương Hồng Binh đã trở thành anh hùng “đại nghĩa diệt thân”.

Trong thời kỳ Đại cách mạng văn hóa thường hay xảy ra những việc như người nhà đấu nhau, bạn bè tố giác lẫn nhau. Loại hành vi vong ân bội nghĩa, đại nghịch bất đạo này lại khoác lên lớp vỏ ngoài là yêu nước yêu đảng. Gia đình là đơn vị xã hội cơ bản, là nền tảng ổn định xã hội, đóng vai trò tải thể quan trọng trong truyền thừa văn hóa. Chủ nghĩa cộng sản cho rằng gia đình là hình thức biểu hiện của tư hữu, nó lớn giọng kêu gọi tiêu diệt gia đình, cho nên nó bèn xách động thù hận, lấy đấu tranh để thay thế cho tình thân.

Mãi đến năm 1979, Trương Hồng Binh và cha ông xem thấy kênh truyền thông nhà nước báo cáo về vụ án oan khuất của Trương Chí Tân, thì họ mới ý thức ra trước đây mình đã làm sai. Sau khi tỉnh ngộ, Trương Hồng Binh cảm thấy hối tiếc sâu sắc: “Nào là cảnh tượng hư huyễn, thuyết giáo dễ nghe, thần tượng nhân tạo, … tất cả đều là lừa người, những lời quỷ quái lừa người dối mình dối người, chúng là liều thuốc phiện tinh thần đầu độc trẻ nhỏ và thanh thiếu niên, là lưỡi dao sắc nhọn giết người không để lại dấu vết! … Cho dù là ai đi nữa, vĩnh viễn cũng không tách rời khỏi quy luật tự nhiên – ăn cơm, mặc quần áo, sinh lão bệnh tử; tình mẫu tử là vĩ đại nhất trên thế giới, và nhân tính là điều cao thượng nhất!”

'醒悟后的张红兵手持母亲遗像深深忏悔'
Trương Hồng Binh vô vàn hối hận sau khi tỉnh ngộ, trong tay ông đang cầm di ảnh của người mẹ quá cố

Nếu nói Đại cách mạng văn hóa là một thời kỳ tập thể ma biến, vậy thì ĐCSTQ trải qua mười năm hạo kiếp phải chăng đã dừng chế tạo thù hận? Câu trả lời là không phải như vậy. Năm 1989, ĐCSTQ vì để dùng vũ lực trấn áp phong trào học sinh sinh viên, nó đã xem học sinh sinh viên như những kẻ làm loạn. ĐCSTQ lừa gạt những binh sĩ tiến vào Bắc Kinh rằng học sinh sinh viên đốt xe tăng, thiêu chết những người bạn chiến đấu chung, từ đó nó kích động lòng thù hận của những quân nhân không biết rõ thực hư, khiến họ chủ động gia nhập quân đội, từ đó gây ra vụ thảm sát Lục Tứ chấn động thế giới.

Bức hại Pháp Luân Công, lừa dối con người thế gian chưa minh bạch chân tướng

Kể từ sau khi Giang Trạch Dân lên nắm chính quyền, ông ta đã phát tán lời nói dối tày trời đó là phỉ báng Pháp Luân Công.

Pháp Luân Công hay còn gọi là Pháp Luân Đại Pháp, là công pháp tu luyện Phật gia thượng thừa do ông Lý Hồng Chí truyền ra ở Trung Quốc vào ngày 13 tháng 5 năm 1992. Pháp môn lấy đặc tính vũ trụ Chân-Thiện-Nhẫn làm nguyên tắc tu luyện. Người học tôn sùng tín ngưỡng Chân-Thiện-Nhẫn, trở nên chân thành, khoan dung và thiện lương. Hàng nghìn hàng vạn học viên Đại Pháp tinh thần được tịnh hóa, đạo đức cao thượng, thân thể khỏe mạnh, gia đình hòa hợp, đồng thời cũng góp phần làm cho xã hội trở nên tường hòa, an định. Những người thiện lương trên toàn thế giới đều hết lời ca ngợi: Pháp Luân Đại Pháp hảo! Cựu Chủ tịch Quốc hội Trung Quốc Kiều Thạch đã từng nói Pháp Luân Công “chỉ có trăm điều lợi, chứ không có một điều hại nào”.

'迫害之前,1999年3月,武汉法轮功学员排字炼功的壮观景象'
Khung cảnh hùng tráng lúc học viên Pháp Luân Công ở Vũ Hán xếp chữ luyện công trước khi xảy ra cuộc bức hại vào tháng 3 năm 1999

Trước khi xảy ra cuộc đàn áp vào năm 1999, các kênh truyền thông của Trung Quốc Đại Lục đã từng nhiều lần báo cáo khách quan và chính diện về Pháp Luân Công. Pháp Luân Công có hiệu quả thần kỳ trong trừ bệnh khỏe thân, có gần 35 nghìn phiếu trả lời điều tra cho thấy: Hiệu quả trừ bệnh khỏe người đạt đến trên 98%. Gần 100 triệu người tu luyện Pháp Luân Công, đông hơn so với 80 triệu đảng viên của Trung Cộng, giai tầng lãnh đạo cấp cao trong quân đội và chính phủ Trung Cộng đều có người tu luyện Pháp Luân Công. Mọi người hai tay nâng niu cuốn sách chính của Pháp Luân Công là “Chuyển Pháp Luân” để đọc, trong khi đó chẳng ai ngó ngàng đến “tam đại biểu” của Giang Trạch Dân. ĐCSTQ và tập đoàn họ Giang không thể chịu đựng nổi việc này, ĐCSTQ tuyên truyền vô Thần luận không thể để cho dân chúng có tín ngưỡng, cho nên bọn chúng đã phát động cuộc đàn áp tàn khốc đối với Pháp Luân Công vào ngày 20 tháng 7 năm 1999.

Thủ đoạn được dùng đến cũng giống như trong cuộc vận động “tam thị” năm xưa. Thời đó vì để bôi nhọ nước Mỹ, ĐCSTQ đã kích động tình cảm phản đối nước Mỹ của quần chúng, miệng lưỡi của ĐCSTQ dựng chuyện lính Mỹ thảm sát người dân Triều Tiên. Vì để bôi nhọ Pháp Luân Công, ĐCSTQ đã dàn dựng vụ tự thiêu giả mạo Thiên An Môn, dựng chuyện “1.400 người chết” để lừa dối dân chúng. Bên dưới xin đưa ra hai ví dụ.

Kể từ sau ngày 20 tháng 7 năm 1999, Đài truyền hình CCTV của Trung Cộng mỗi ngày dành ra thời gian 90 phút liên tiếp để phát sóng tiết mục phỉ báng Pháp Luân Công, phát sóng cái thứ gọi là “Sự kiện thằng gù”. Người đương sự tên là Trương Hải Thanh, gia cảnh bần cùng, sống ở vùng quê, vì bị viêm cột sống nên ông ta phải lên Bắc Kinh khám chữa ở bệnh viện Hiệp Hòa. Vợ ông ta nói rằng lúc đó ở bệnh viện có rất nhiều người đứng chờ xếp hàng đăng ký, họ đứng xếp thành một hàng dài. Lúc này, có một phóng viên tự xưng là người của đài truyền hình CCTV bước tới nói chuyện với mọi người. Phóng viên hỏi có ai muốn lên truyền hình nói xấu Pháp Luân Công không. Nếu người nào muốn lên thì sẽ cho người đó đăng ký khám bệnh trước và giảm phân nửa chi phí thuốc thang. Bởi vì lúc đó mọi người đều khẩn trương đi khám bệnh nên Trương Hải Thanh dám mở miệng nói bừa bản thân mình tu luyện Pháp Luân Công nên mới bị gù lưng, hơn nữa ông ta còn nói theo một số lời bất hảo do phóng viên viết ra. Kết quả là ông ta đã được đăng ký khám bệnh trước, nhưng mà chi phí thuốc thang không hề giảm đi phân nửa. Về sau, vợ của Trương Hải Thanh nói rằng đài truyền hình CCTV lừa người, chi phí thuốc thang là tự họ chi trả. Nói về Trương Hải Thanh, nào giờ ông ta chưa từng luyện qua Pháp Luân Công, ai quen biết ông ta cũng biết rõ chuyện này.

Con gái của Thạch Tăng Sơn, là một cư dân sinh sống ở trấn Đào Khư, huyện Mông Âm, tỉnh Sơn Đông; mắc bệnh tim bẩm sinh, chữa trị không khỏi nên đã qua đời. Người dân ở vùng lân cận ai nấy cũng biết cô gái chết vì bệnh tim bẩm sinh. Tuy vậy, Bộ tuyên truyền ở huyện Mông Âm vì để lập thành tích sưu tầm tư liệu phỉ báng Pháp Luân Công nộp cho cấp trên, cho nên bọn họ đã tổ chức cho chuyên gia biên tạo ra một bộ tài liệu nói rằng con gái nhà họ Thạch luyện Pháp Luân Công, Pháp Luân Công không cho uống thuốc, châm cứu nên cuối cùng đã chết rồi. Bọn họ yêu cầu Thạch Tăng Sơn phối hợp với đài truyền hình để quay phim theo kịch bản này. Lúc mới đầu, Thạch Tăng Sơn không đồng ý, cũng không muốn bán đứng lương tâm nói lời giả dối. Thế nhưng, cơ quan chính phủ huyện đã tổ chức cho một nhóm côn đồ tra tấn vô nhân đạo Thạch Tăng Sơn trong ba đêm liền, đánh đập cho đến khi Thạch Tăng Sơn chịu thỏa hiệp và phối hợp với đài truyền hình nói lời giả dối, lưu lại hối hận cả đời.

'中共利用高压统治颠倒黑白'
ĐCSTQ lợi dụng sự thống trị đàn áp cao độ, đảo lộn trắng đen

ĐCSTQ sử dụng thủ đoạn bỉ ổi thấp hèn để lừa dối con người thế gian, nhưng cho dù nó nói dối tô vẽ thế nào đi nữa cũng không che giấu nổi sự thật. Hiện nay, Pháp Luân Công đang hồng truyền ở hơn 100 quốc gia và vùng lãnh thổ, đạt được nhiều giải thưởng trên toàn thế giới, nhưng duy chỉ có ĐCSTQ vẫn đàn áp Pháp Luân Công. ĐCSTQ xách động dân chúng thù hận Chân-Thiện-Nhẫn, nó đạp đổ lương tri và thiện niệm của con người, hủy đi chúng sinh. Trong số những nhân viên của các cơ quan công an, viện kiểm sát và tòa án vẫn còn bán mạng cho ĐCSTQ và tham dự vào bức hại Pháp Luân Công, cũng như những người chưa minh bạch chân tướng, đã có rất nhiều người gặp phải ác báo.

Lời kết:

Tiếng nói cực đoan không nhất định là chính xác, cũng không nhất định là có thị trường, chỉ là nó có sức chiến đấu hơn cho nên mới có thể khởi được tác dụng làm ít được nhiều. ĐCSTQ lợi dụng bộ máy quốc gia như truyền thông v.v. để át tiếng nói của người khác, nó chế tạo ra thù hận, xách động thù hận, kích thích mặt ác trong nhân tính. ĐCSTQ dạy người ta “giả, ác, đấu”, nhân tố khởi xướng đấu tranh chính là “hận”. Vậy vì sao ĐCSTQ và “hận” đi cùng với nhau như hình với bóng?

Trong cuốn sách “Mục đích cuối cùng của chủ nghĩa cộng sản” có viết: “Bản chất của Chủ nghĩa Cộng sản là một con “tà linh”, nó do “hận” và vật chất bại hoại của vũ trụ tầng thấp cấu thành. Nó căm hận và muốn hủy diệt nhân loại. Nó không thỏa mãn ở việc giết chết thân xác thịt của con người, bởi lẽ cái chết của thân xác thịt hoàn toàn không phải là cái chết thực sự của sinh mệnh, nguyên thần (linh hồn) còn có thể luân hồi chuyển sinh. Nhưng khi đạo đức của một người bại hoại đến mức không thể cứu được nữa, thì nguyên thần sẽ bị tiêu hủy triệt để trong thống khổ vô tận, đó mới là điều đáng sợ nhất, là sự tử vong thật sự của sinh mệnh. “tà linh cộng sản” chính là muốn khiến toàn thể nhân loại đều rơi vào vực sâu vạn kiếp bất phục (muôn đời muôn kiếp không thể quay trở lại).”

ĐCSTQ không phải là Trung Quốc, nó hủy diệt văn hóa truyền thống Trung Hoa, lấy “hận” lập quốc, lấy “hận” hại dân, đầu độc hàng mấy thế hệ người. Mãi cho đến hôm nay, nó vẫn còn giáo dục theo kiểu nhồi nhét thù hận vào trẻ nhỏ. Triều đại đỏ trăm năm cuối cùng khí số đã tận, Trời diệt Trung Cộng là tất nhiên của lịch sử. Con cháu Viêm Hoàng chỉ có vứt bỏ ĐCSTQ, thoái xuất khỏi các tổ chức đảng, đoàn, đội của Trung Cộng thì mới có thể lánh xa tà linh cộng sản, thoát khỏi bàn tay ma quỷ, và mới có được cuộc đời mới.

'已有3.6亿人退出中共“党、团、队”组织'
Đã có 360 triệu người thoái xuất khỏi các tổ chức đảng, đoàn, đội của Trung Cộng


Bản tiếng Hán: http://big5.minghui.org/mh/articles/2020/10/17/413880.html

(Theo Minghui.org)

Ngày đăng: 26-10-2020