Một quyển sách
đã truyền cảm hứng cho hơn 350 triệu người
thoái xuất khỏi Đảng Cộng Sản Trung Quốc

Trăm năm mộng tỉnh (10): Áo nghĩa* của cứu độ và tu luyện trong vũ trụ và yếu lĩnh về lịch sử của nhân loại và văn hóa

Tác giả: Kính Tạ Ân

[Chanhkien.org]

4) Cứu độ chúng sinh trong vũ trụ và sự thần bí của tu luyện – Giản lược về nhân loại và văn hóa lịch sử

(Áo nghĩa: Nghĩa lí sâu kín)

Văn hóa truyền thống Trung Hoa giảng rằng “Thiên ngoại hữu thiên”. Nội hàm của câu nói này là gì? Từ trong Pháp Luân Đại Pháp tôi hiểu được rằng, điều này không chỉ triển hiện ra sự cách biệt về tầng thứ giữa trí huệ và từ bi tại các thiên thể tầng thứ khác nhau, hơn nữa còn bao hàm sự khác biệt giữa thọ mệnh của các thiên thể. Sự khác biệt giữa thọ mệnh của các thiên thể nói đến ở đây chỉ các vũ trụ tầng thứ khác nhau có thọ mệnh lâu, dài khác nhau của riêng mình. Nhưng tại vũ trụ tầng cao hơn, ở tầng trời cao hơn mà nhìn, thọ mệnh lâu, dài này chỉ là một cái chớp mắt, cũng chỉ là một bộ phận của thọ mệnh càng lâu dài trường cửu hơn của vũ trụ to lớn hơn.

Văn hóa Trung Hoa chỉ ra rằng, dù là ở bất kỳ một thiên thể nào, thì tuổi thọ dài ngắn của sinh mệnh thực chất đều có liên quan đến cảnh giới đức hạnh của sinh mệnh đó; đồng thời, trí huệ mà sinh mệnh đó có được cũng có liên quan đến cảnh giới đức hạnh của sinh mệnh. Nói cụ thể thì trí huệ và thọ mệnh của mỗi tầng thiên thể trên thực chất đều được quyết định bởi cảnh giới đức hạnh mà sinh mệnh đó đạt được, cảnh giới đức hạnh càng cao thì thọ mệnh của họ càng lâu dài, trí huệ càng cao minh. Cũng chính là nói đứng ở vũ trụ cao tầng mà nhìn, vũ trụ tầng thấp chỉ có đức hạnh hữu hạn, vì vậy đồng dạng, cũng chỉ có được trí huệ hữu hạn, thọ mệnh của thiên thể so với vũ trụ tầng càng cao hơn cũng là ngắn. Như thế, “Thiên ngoại hữu thiên”, rồi lại tầng tầng tầng tầng hướng lên trên, cho đến mức không thể tưởng tượng được, sẽ cấu thành nên vũ trụ hoàn chỉnh.

Dựa trên cơ sở vũ trụ quan này, “Thiên ngoại hữu thiên” còn ẩn chứa hàm nghĩa “cứu độ”. Bởi vì mặc dù ngoài trời còn có trời, vậy thì đối với thiên thể vũ trụ ở tầng thấp mà nói, chính là do cảnh giới đức hạnh của bản thân họ có hạn, vì thế, họ mới không thể hưởng thọ mệnh của thiên thể tầng cao hơn, cũng không cách nào có được trí huệ của thiên thể tầng cao hơn. Vậy thì phải chăng sinh mệnh tầng thấp sau khi đến thời kỳ nhất định thì chỉ có thể tử vong, biến mất? Không nhất định là thế. Nếu sinh mệnh ở thiên thể cao tầng hơn giảng Pháp cho sinh mệnh thiên thể tầng thấp, từ đó khiến sinh mệnh thiên thể tầng thấp ban đầu nâng cao cảnh giới đức hạnh của bản thân, đạt đến cảnh giới của sinh mệnh tầng cao hơn. Vậy thì họ cũng sẽ hưởng được thọ mệnh lâu dài hơn, có được trí huệ cao hơn. Đây chính là cứu độ, là từ bi của sinh mệnh thiên thể cao tầng đối với sinh mệnh thiên thể tầng thấp.

Sự khai thị của văn hóa Trung Hoa đối với thiên cơ “Thiên ngoại hữu thiên” này còn nói cho chúng ta biết một thiên cơ sâu xa hơn, đó chính là: Sinh mệnh ở thiên thể cao tầng chỉ có thể chuyển sinh thành người, đắc thân thể người, sinh sống trong xã hội nhân loại thì mới có thể tu luyện bản thân, thì mới có thể đề cao đạo đức bản thân và cảnh giới tâm tính, mới có thể được cứu độ, đồng hóa Pháp lý thiên thể vũ trụ tầng cao hơn.

Vì sao vậy? Bởi vì trong thiên thể vũ trụ tại cao tầng, mỗi một tầng thiên thể đều có cảnh giới, thọ mệnh và trí huệ riêng của họ, thiên thể ở tầng thứ càng cao thì có cảnh giới, thọ mệnh và trí huệ càng cao, thậm chí cao hơn nữa, hình thành toàn thể vũ trụ. Trong mỗi một tầng thứ thiên thể, những nhận thức liên quan đến cảnh giới đức hạnh, nhận thức liên quan đến trí huệ đều là chân lý vĩnh hằng trong cảnh giới đó.

Thế nhưng, điều này cũng tạo thành một loại hạn chế. Cũng chính là nói, nếu sinh mệnh ở một thiên thể tầng thứ đặc định nào đó mà muốn trực tiếp đạt được cảnh giới, trí huệ và thọ mệnh giống như sinh mệnh ở thiên thể tầng thứ cao hơn, điều đó hầu như là không thể, cực kỳ khó. Đây chính là “Thiên ngoại hữu thiên”, “Thiên” của mỗi tầng thứ không giống nhau.

Nhưng xã hội nhân loại là một không gian đặc thù. Trong cái lý của xã hội nhân loại thì người thiện, người ác, người ở cảnh giới cao, người ở cảnh giới thấp có thể đồng thời tồn tại. Vì vậy, ở trong sự khai thị Pháp lý của sinh mệnh cao tầng, con người mới có thể tu luyện bản thân trong xã hội nhân loại, khiến tầng thứ đạo đức của bản thân tiếp tục đề cao, như thế sẽ đạt được mục đích tu luyện. Nói đơn giản, chỉ có đắc được thân người, thì mới có thể tu luyện.

Cho dù là vậy, sinh mệnh của thiên thể cao tầng nếu muốn cứu vớt sinh mệnh ở tầng dưới, thì chỉ có thể thực hiện biện pháp là: Sinh mệnh cao tầng cùng với sinh mệnh tầng dưới chuyển sinh thành người, sau đó dùng thân người giảng ra Pháp lý, giảng Pháp cho sinh mệnh tầng dưới đã chuyển sinh thành người kia, khiến người ấy có thể nâng cao đạo đức và cảnh giới của bản thân, đạt đến cảnh giới sinh mệnh ở thiên thể cao tầng, từ đó thoát khỏi kiếp nạn của vũ trụ tầng dưới. Đây chính là chỗ đáng quý của thân người.

Vậy thì con người trên Trái Đất và văn hóa nhân loại được xuất hiện như thế nào? Đứng tại góc độ của toàn thể vũ trụ mà nhìn, Trái Đất gần như nằm ở vị trí trung tâm trong vô lượng vũ trụ rộng lớn, từ nhỏ đến lớn thì cũng ở vị trí trung tâm. Đồng thời, cũng là tầng thứ thấp nhất trong vũ trụ. Nếu tại nơi đây mà giảng Pháp thì có thể cứu vãn tất cả chúng sinh trong vũ trụ. Thế nhưng, tại thời kỳ lịch sử vô cùng xa xưa trước đây, trước lúc Thượng Đế, Nữ Oa tạo ra con người, trên Trái Đất vốn không có nhân loại như chúng ta ngày nay, mà chỉ có một số sinh vật bậc thấp. Vào thời khắc trước khi Thần tạo ra con người, các sinh vật bậc thấp trên Trái Đất và vùng lân cận bị Thần chuyển đi nơi khác rồi.

Sáng Thế Chủ kêu gọi Thần của các vũ trụ đến Trái Đất, mỗi vị Thần chiểu theo hình tượng của bản thân để tạo ra các chủng người khác nhau, giống như Nữ Oa chiểu theo hình tượng bản thân tạo ra một bộ phận người da vàng, Jehovah chiểu theo hình tượng bản thân tạo ra người da trắng, v.v. Thực ra, tất cả tộc người thời kỳ đầu, văn hóa truyền thống của họ đều là văn hóa Thần truyền, bắt nguồn từ sự truyền dạy của các vị Thần khác nhau. Chỉ có điều vùng đất Trung Hoa là do Sáng Thế Chủ đã sớm chọn làm nơi giảng Pháp trong tương lai, tiếng Hán của dân tộc Trung Hoa là ngôn ngữ mà Sáng Thế Chủ cần dùng để giảng Pháp, vì vậy văn hóa Trung Hoa càng phải bác đại tinh thâm, sâu xa và cao minh hơn.

Sinh mệnh từ các vũ trụ khi đến Trái Đất, đầu tiên họ đầu thai tại vùng đất Trung Hoa, chuyển sinh và học tập văn hóa Trung Hoa. Một mặt là cấp cho mỗi sinh mệnh đến Trái Đất căn cơ của văn hóa Trung Hoa, bám rễ vào sâu thẳm trong sinh mệnh đó, để có thể nghe hiểu lời giảng Pháp của Sáng Thế Chủ, được Sáng Thế Chủ cứu độ; mặt khác, cũng từng bước thúc đẩy văn hóa Trung Hoa thêm sâu sắc, uyên thâm. Sau khi đã chuyển sinh tại Trung Quốc, họ được chuyển sinh đến các vùng khác nhau trên Trái Đất để chờ đợi. Cứ như thế, nhân loại không ngừng bồi đắp văn hóa nhân loại, cũng ở trong quá trình chuyển sinh của thân thể người mà tiếp tục thành tựu, tích lũy nền tảng trí huệ để trong tương lai có thể nghe hiểu lời giảng Pháp của Sáng Thế Chủ.

Khi hết thảy mọi thứ đều chuẩn bị sẵn sàng, thì thời gian Sáng Thế Chủ giảng Pháp cũng đã tới rồi. Những hệ thống thiên thể rộng lớn hơn trong vũ trụ cũng đều cử ra đại biểu của mình đầu thai đến Trái Đất. Tâm nguyện ban đầu của tất cả những đại biểu người được cử đến Trái Đất cũng đều là vì đắc Pháp của Sáng Thế Chủ, đồng hóa Đại Pháp của Sáng Thế Chủ, được Sáng Thế Chủ cứu độ.

Trong quá trình này, nếu con người thế gian có thể nghe hiểu lời giảng của Sáng Thế Chủ, có thể đắc Pháp, đồng hóa Đại Pháp, vậy thì không chỉ bản thân con người ở thế gian được đắc cứu, hơn nữa tất cả chúng sinh trong thiên thể vũ trụ mà họ đại biểu đều có thể được đắc cứu. Con người thế gian, những đại biểu của các thiên thể vũ trụ khác nhau được cử đến Trái Đất, cũng đã không hổ thẹn với sứ mệnh đến Trái Đất này.

Lúc này, cũng là điểm sinh tử. Cái gọi là tử là chỉ thời khắc tối hậu của cựu vũ trụ, tức là lúc kiếp nạn của giai đoạn cuối của thời kỳ “diệt” trong quy luật “thành trụ hoạt diệt” sắp đến. Cái gọi là sinh là chỉ Sáng Thế Chủ đến Trái Đất giảng Pháp, chúng Thần đại biểu hạ thế nghe Pháp, đắc được sự cứu độ của Sáng Thế Chủ. Đây cũng chính là lịch sử vì sao nhân loại xuất hiện, cũng như đại kết cục khi Sáng Thế Chủ đến đây cứu độ toàn vũ trụ. Thời khắc hiện nay, chúng ta đang trong quá trình của đại kết cục.

5) Văn hóa Trung Hoa bởi vì gánh vách sử mệnh to lớn, cho nên tất cần căn cơ thâm hậu và phải có sự vinh diệu trân quý

Nói đến đây, chúng ta đã minh bạch vì sao văn hóa Trung Hoa lại có cội rễ sâu dày đến như vậy, là bởi vì văn hóa Trung Hoa gánh vác sứ mệnh to lớn như thế, là vì sự cần thiết cho Sáng Thế Chủ đến giảng Pháp, cứu vãn nhân loại và vũ trụ, vì vậy nền văn hóa này mới có cội rễ sâu dày đến thế, bao hàm trí huệ sâu dày đến thế. Đây là sự ban ơn của Thần, cũng là Thần đang bảo hộ cho con người. Nhờ sự ban ơn của Thần, văn hóa Trung Hoa mới có thể trường tồn qua các kiếp nạn, thừa hưởng lịch sử kéo dài liên tục suốt 5000 năm, trở thành nền văn minh cổ xưa duy nhất vẫn còn tiếp diễn đến ngày nay.

Từ một góc độ khác, đây cũng là vinh diệu cho những con dân được chọn này, bởi vì họ đời đời kiếp kiếp luôn đi theo bước chân của Thần, tiếp thụ sự chỉ dẫn của Thần, quả thật có được đạo đức đáng tôn sùng, được hưởng danh dự vinh quang và tốt đẹp đáng trân quý.

Dịch từ: https://big5.zhengjian.org/node/291127

Ngày đăng: 8-06-2025