Một quyển sách
đã truyền cảm hứng cho hơn 350 triệu người
thoái xuất khỏi Đảng Cộng Sản Trung Quốc

Ba tuyên bố thoái xuất cộng sản

Tôi cảm thấy vào đảng là một sự lừa dối ghê gớm đối với con người. Tôi không muốn mình bị đẩy vào một chế độ như cộng sản nữa. Tôi cảm thấy đảng cộng sản đã đến ngày tận số rồi, sẽ không còn tồn tại nữa

T. Nghệ An, VN, 25/4/05

Cáo biệt ĐCSVN

ĐCSVN đã nhồi nhét vào đầu tôi những tư tưởng xấu. ĐCSVN đã hại đất nước tôi. Từ nay tôi không muốn là thành phần của ĐCSVN dưới bất kể hình thức nào.

Ken, Canada, 24/4/05

Thoái xuất khỏi cộng sản bằng mọi cách

   


Anh Steve Ispas

Lớn lên tại Ru-ma-ni trong những năm của thập kỷ 1970, 1980 đúng vào thời cộng sản, nhưng sau đó đã sang Hoa Kỳ khi 17 tuổi, tôi là một trong những người may mắn rời khỏi Ru-ma-ni trước khi phải vào đảng và bị đầu độc thêm nữa bởi học thuyết cộng sản. Nhân dịp này tôi muốn thoái xuất khỏi đảng cộng sản bằng mọi cách, tách khỏi mọi tổ chức, mọi ảnh hưởng, mọi tư tưởng của đảng cộng sản. Dẫu chưa từng là đảng viên, tôi đã từng là đội viên ‘đội thiếu niên tiền phong’ hồi tôi còn bé, và tôi đã từng là thành viên của cái gọi là ‘liên đoàn cảm tình đảng trẻ tuổi’ —học sinh tự động phải tham gia vào đó và bị ép phải đóng phí sinh hoạt.

Tại đây tôi nghiêm túc công bố rằng tôi, bằng tất cả những tế bào của mình, cắt đứt mọi liên hệ với các tổ chức, hiệp hội nào liên quan tới cộng sản dù theo cách nào đi nữa. Đồng thời tôi cũng bày tỏ sự ủng hộ các bạn người Hoa đang thoái đảng, với làn sóng thoái xuất ĐCSTQ đã lên đến triệu người.

Về gia đình họ nội của tôi: ông tôi đã từng theo một tổ chức chống cộng tại Ru-ma-ni hồi cộng sản giành chính quyền tại Ru-ma-ni năm 1947, sau chiến tranh thế giới lần thứ hai. Vì liên hệ với tổ chức ấy, mà ông nội tôi đã bị bắt giữ và cầm tù tổng số 22 năm. Ông đã bị gửi đến các trại cải tạo (cưỡng bức lao động) khác nhau, kể cả đã từng bị đưa đến Xi-bê-ri để lao động nô lệ khổ sai mặc dù ông tôi là tù nhân chính trị. Nhiều tù nhân chính trị khác cũng bị đưa đi như thế. Đó là nơi khủng khiếp nhất trên quả đất này, với thời tiết khắc nghiệt và giá rét cùng cực. Tất nhiên, họ không cần phải có người tới đó lao động, mà là vì cộng sản muốn hành hạ tù nhân nên mới làm như vậy. Chúng tôi không biết được chi tiết cuộc đời ông nội tại đó, nhưng chúng tôi biết rằng ông nội đã tuyệt thực ít nhất 3 lần cộng lại khoảng 40 ngày. Ông nội tôi đã bị ép buộc phải ly dị vợ (bà nội), nếu không lũ trẻ (bố tôi và bác tôi) sẽ không thể được phép tới trường. Ngay cả sau khi ông nội đã ly dị bà nội, bố tôi cũng vẫn không được nhận vào trường đại học. Bố tôi đã phải theo học các lớp buổi tối và mãi đến trên 40 tuổi mới có được tấm bằng đại học. Khi ông nội tôi từ Xi-bê-ri trở về, người ta đã yêu cầu ông vào đảng cộng sản Ru-ma-ni. Vì từ chối, nên ông nội tôi đã bị giam tù trong hơn 15 năm nữa. Bố tôi và bác tôi đã không gặp ông nội mãi cho đến khi họ 13 và 14 tuổi: họ gặp nhau tại toà án. Đó là lần đầu tiên họ gặp nhau. Sau đó ông tôi bị đưa đi cầm tù trong 10 năm. Cuối cùng, nhờ ân xá, ông nội tôi đã được thả, nhưng đã qua đời vài năm sau đó do bệnh ung thư gan. Tôi chỉ được gặp mặt ông nội mình một hoặc hai lần. Tôi không chắc là bà nội và ông nội có cơ hội gặp mặt sau khi cách biệt hay không.

Đến nay, tôi không thể nhớ được đã theo cộng sản và đã được nó hứa hẹn những gì, nhưng tôi cảm thấy rằng việc tuyên bố thoái xuất khỏi cộng sản là rất quan trọng. Tôi cũng mong rằng những người khác cũng chia xẻ quan điếm nào. Nó là một căn bệnh đã lan truyền trên thế giới, và đây không chỉ là nói về những quốc gia đã từng là cộng sản hoặc các quốc gia đang là quốc gia cộng sản.

Steve Ispas, Giám đốc tiếp thị, San Francisco Bay Area,
California, Hoa-Kỳ 28/3/2005
(nguyên bản tiếng Ru-ma-ni)

Ngày đăng: 1-05-2005