Một quyển sách
đã truyền cảm hứng cho hơn 350 triệu người
thoái xuất khỏi Đảng Cộng Sản Trung Quốc

Không đội trời chung

Tôi rất ghét Đảng cộng sản Việt Nam (ĐCSVN), ghét từ lúc còn là học sinh tiểu học. Nguyên do thứ nhất là cha mẹ tôi bị áp ức, bị quan liêu nhũng nhiễu công việc hàng ngày. Thứ hai là do ba tôi là thuỷ quân chế độ Việt Nam Cộng Hoà, do đó đã chỉ cho tôi thấy những sai lầm và tội ác của ĐCSVN. Khi học năm cuối cấp 2, nhà trường ép buộc tôi và các bạn phải vào Đoàn vì như thế mới đủ yêu cầu trở thành học sinh giỏi để được ưu tiên trong việc xét tuyển vào các trường cấp 3. Từ chỗ không phải tự nguyện mà bị ép buộc nên tôi càng căm ghét ĐCSVN. Năm lớp 10, chúng tôi lần đầu tiên học về chủ nghĩa xã hội và chế độ cộng sản. Những bài giảng lập dị và đầy ảo tưởng càng khiến tôi khó chịu. Tôi đã đứng lên phát biểu ý kiến bản thân đồng thời đả phá chủ nghĩa cộng sản. Cô giáo vì không thể giải thích được những thắc mắc và lập luận của tôi, đã ra lệnh tôi phải ngồi xuống không được phát biểu nữa. Thực là tức cười cho cách làm của những người đại diện cho chủ nghĩa công bằng, văn minh, và tiên tiến. Càng tức cười hơn với tiêu chí về quyền tự do ngôn luận mà họ luôn nghêu ngao.

Với tri thức có được ở tuổi 21, tôi thấy rõ đảng viên toàn là một lũ vô dụng, chỉ giỏi đục khoét tài nguyên và công sức lao động của nhân dân. Khiến cho đất nước phải chịu hai cái nhục: nhục đói nghèonhục lạc hậu.

Tuy bị ép buộc vào Đoàn nhưng bản thân tôi cũng rất khó chịu với những lời hứa hy sinh vì Đảng cho Đảng, mà một nhóm học sinh được chỉ đạo đứng lên phát biểu đại diện cho tất cả học sinh có mặt. Do đó hôm nay tôi phải viết bài này để được công khai từ bỏ Đoàn thanh niên cộng sản Việt Nam. Tôi tự hứa với ba tôi rằng: “Ba ơi, ba yên tâm đi, con và các bạn đồng lứa sẽ quyết tiêu diệt ĐCSVN và tất cả đảng cộng sản trên thế giới. Để cho ba lại được thấy một đất nước tự do, dân chủ, và văn minh như ba đã từng sống”.

Xin cảm ơn.

29/9/05
TTR, Sài Gòn, Việt Nam

Ngày đăng: 1-10-2005