Một quyển sách
đã truyền cảm hứng cho hơn 350 triệu người
thoái xuất khỏi Đảng Cộng Sản Trung Quốc

Lời kết (audio)

Trong lịch sử, Thần Phật từ bi với thế nhân, hạ xuống nhân gian cứu độ chúng sinh, lưu lại rất nhiều rất nhiều Thần tích, đặt định một nền văn hóa Thần truyền Trung Hoa mang màu sắc thần bí phương Đông, hay còn gọi là Văn hóa bán Thần.(Ảnh: Zhengjian.org)

Trung Quốc từng là mảnh đất được Thần quan tâm và truyền bá văn hóa Thần truyền. Vào thời viễn cổ, khi người và Thần cùng tồn tại, dưới sự dẫn dắt của Thần, con người đã trực tiếp tìm tòi nghiên cứu về nhân thể, sinh mệnh và vũ trụ, lưu lại những thành tựu huy hoàng như Thái Cực, Hà Đồ, Lạc Thư, Chu Dịch, Bát Quái, Trung y, Hán tự và dự ngôn.  Trong lịch sử, Thần Phật từ bi với thế nhân đã hạ xuống thế gian cứu độ chúng sinh, lưu lại rất nhiều Thần tích, dệt nên vô số câu chuyện bi tráng cảm động và đáng ca ngợi. Họ đã cùng tạo ra nền Văn hóa Thần truyền Trung Hoa hay còn gọi là văn hóa bán Thần mang đầy màu sắc thần bí Đông Phương. Chính nội hàm văn hóa độc đáo này đã giúp cho nền văn minh Hoa Hạ Đông Phương liên tục được kế thừa một mạch, kéo dài không ngừng qua bao nhiêu màn kịch lớn hưng suy lấy trời làm màn đất làm đài, vận đổi sao dời, bãi bể nương dâu của nền văn minh nhân loại.

Trong những năm tháng dài đằng đẵng của vũ trụ, vô số các sinh mệnh trong tầng tầng lớp lớp các không gian đan xen ngang dọc với nhau, đã trải qua quá trình thành, trụ, hoại, diệt, đi đến ngày hôm nay, thế lực bại hoại ở các tầng không gian đã an bài tà linh cộng sản, lợi dụng hình thức biểu hiện của tà linh ở không gian này là Đảng Cộng sản để gây hại cho nhân gian. Trong mấy năm ngắn ngủi, trên mảnh đất Thần Châu, Đảng Cộng sản đã dùng phương thức trấn áp mạnh và tuyên truyền dày đặc, dùng Thuyết vô Thần, Thuyết duy vật để phá hoại tinh hoa của Văn hóa truyền thống, phủ định Văn hóa truyền thống, tuyên truyền sự vĩ đại của “Marx Engels Lenin Stalin Mao Trạch Đông”, từ đó thay thế một cách hệ thống Văn hóa truyền thống, xây dựng lý luận văn hóa của Đảng Cộng sản; sử dụng phương thức bạo lực phô thiên cái địa, phê phán Nho giáo, Thích giáo, Đạo giáo, phê phán quan niệm truyền thống, nhồi nhét tư tưởng đấu tranh và tà thuyết kẻ yếu làm mồi cho kẻ mạnh, chọn lọc tự nhiên, nhồi nhét Thuyết tiến hóa và cái gọi là khoa học hiện đại, tiến hành cải tạo tư tưởng một cách hệ thống, biến người ta thành lạp tử cơ bản của Đảng Cộng sản; Đảng Cộng sản còn lợi dụng các thủ đoạn nhồi nhét ở khắp mọi nơi, từ bộ máy tuyên truyền đến sách giáo khoa, từ những văn nhân khuyển nho đến các loại hình thức nghệ thuật, triệt để tẩy não con người. Mọi người bắt đầu dùng tiêu chuẩn thị phi điên đảo, phương thức tư duy biến dị, hệ thống ngôn ngữ rập khuôn cứng nhắc, phương thức hành vi bạo lực để làm cơ sở cho những suy nghĩ, ngôn ngữ và hành vi thường nhật, từ đó Trung Cộng đã kiến lập nên một mảnh đất, môi trường tà ác cần thiết cho việc duy trì sinh tồn của nó – Văn hóa đảng.

Khi Thần đến nhân gian lần nữa, những con dân của Thần đã không còn tin Thần, mà còn dùng ngôn ngữ độc ác nhất để nhục mạ Thần, dùng ngôn ngữ nghiệt ngã nhất để chế nhạo những người tin Thần.

Nhưng, lịch sử đã mở ra một trò cười lớn cho Đảng Cộng sản. Sau khi phá hoại triệt để văn hóa truyền thống của Trung Quốc rồi đi tới ngày nay, trong việc làm thế nào đáp ứng được nhu cầu văn hóa của một tỷ mấy trăm triệu người Trung Quốc, làm thế nào để đối mặt với việc xuất khẩu văn hóa trong thời kỳ hội nhập với thế giới, làm thế nào để đáp ứng với “cơn sốt tiếng Trung” đang thịnh hành trên thế giới, làm thế nào để cân bằng mối quan hệ với văn hóa và tôn giáo phương Tây, thì Đảng Cộng sản đã gặp phải nguy cơ văn hóa xưa nay chưa từng có. Khi sản phẩm giá rẻ do “Trung Quốc sản xuất” bước ra ngoài thế giới, Đảng Cộng sản tự xưng là đại biểu cho “văn hóa tiên tiến”, lại xấu hổ khi để “văn hóa tiên tiến”, tức là Thuyết vô Thần, Thuyết duy vật, chủ nghĩa Marx, tư tưởng Mao v.v. bước ra khỏi cánh cửa đất nước dù chỉ nửa bước. Khi tổng thống phương Tây viếng thăm Trung Quốc muốn đường hoàng tới giáo đường hành lễ bái kính ngưỡng Thần, thì khi lãnh đạo Trung Quốc xuất ngoại viếng thăm nước khác lại không dám làm một bài thuyết giảng về “văn hóa tiên tiến chủ nghĩa Marx”.

Cuối cùng, khi văn hóa của Trung Cộng đang đi vào chỗ chết, nó lại hướng ánh mắt quay trở lại với Văn hóa truyền thống Trung Quốc, vốn từng bị nó phê phán thậm tệ là “phong kiến lạc hậu”. Trong đêm dạ hội của đài truyền hình Trung ương đã xuất hiện “Quan Âm nghìn tay”, trước đền Khổng Tử cũng trở nên nhộn nhịp náo nhiệt, Trung Cộng thậm chí còn kêu gọi phải phát triển mạnh mẽ tôn giáo trên mảnh đất này. Quan Âm Bồ Tát được thể hiện trong điệu múa “Quan Âm nghìn tay” là vị thần người Trung Quốc quen thuộc và sùng bái nhất, nhưng từ biên đạo đến biểu diễn, khi nói chi tiết về quá trình sáng tác tác phẩm và tập luyện, lại không nhận thấy có nội hàm hữu Thần ở trong đó. Chính quyền giải thích rằng “Quan Âm Bồ Tát chẳng qua chỉ là hóa thân thiện lương của người dân lao động”, cũng chỉ là một người phàm mà thôi. Tướng do tâm sinh, tác phẩm nghệ thuật phản ánh trực tiếp tâm linh của nhà nghệ thuật. Câu chuyện mà những người vô Thần triển hiện, mọi người ngoài việc thưởng thức nghệ thuật thuần thục của diễn viên ra, không thể nào cảm nhận được sự từ bi và thánh khiết phi phàm của bậc giác giả cứu khổ cứu nạn, cũng không có sự cảm ứng về tâm linh cùng sự thăng hoa và siêu việt về linh tính bản thân khi siêu thoát khỏi phàm tục mà giao tiếp với Thần. Đền Khổng Tử thờ Khổng Tử lại “quên” mất phải tế Khổng Tử như thế nào, lễ tế Khổng Tử lộn xộn như chợ rau, lại còn làm chuyện cười khi đuôi bò, mông lợn đối diện thẳng với tượng Khổng Tử lúc cúng tế. Cứ coi là có thể học được lễ nghi trên bề mặt,  thì trong tâm mọi người cũng hoàn toàn không có sự tôn kính với Văn hóa Thần truyền, mà chỉ muốn dùng Khổng Phu Tử để kiếm vài tờ giấy bạc, kiểu làm qua loa cho có hình thức mà không có tâm này ngược lại còn phá hoại Văn hóa truyền thống thêm một bước nữa. Cõi đi về của tôn giáo là bờ bên kia của niết bàn, còn tôn giáo mà Trung Cộng phát triển đầu tiên phải tiếp nhận sự lãnh đạo của Đảng Cộng sản không tin vào Thần. Tôn giáo như vậy làm sao có thể đối diện với những lời dạy bảo của Thần? Dùng Văn hóa truyền thống ngụy trang Văn hóa đảng, là cách mà Trung Cộng một lần nữa chà đạp lên Văn hóa truyền thống.

Văn hóa Thần truyền bác đại tinh thâm đã bị Đảng Cộng sản khoét sạch nội hàm của Thần, khoét sạch linh hồn của văn hóa, và chỉ còn lại một mớ những tạp nham tung hứng biểu diễn và một số thứ đồ cổ. Sự mất mát của tín ngưỡng tất nhiên sẽ dẫn đến tha hóa đạo đức, và sa đọa văn hóa. “Cơn sốt tiếng Trung” ngày nay là do người nước ngoài muốn đến Trung Quốc loạn thế vơ vét tiền bạc, chứ không có sự sùng bái như đối với Đại Đường thịnh thế và văn hóa Trung Hoa như thời “vạn bang đến triều” trong lịch sử. Văn hóa Trung Hoa bị Trung Cộng phá hoại đến nông nỗi này, còn lại bao nhiêu Thần vận của văn hóa nữa? Làm sao có thể tạo chỗ đứng trên thế giới? Một dân tộc Trung Hoa đã mất đi cái gốc văn hóa thì còn có thể đi về đâu?

Lịch sử đã cho Trung Quốc một cơ hội, cũng trở thành một kiếp số. Đảng Cộng sản đi đến bước đường cùng phải cải cách mở cửa để cứu mình, cải cách mở cửa ấy đã đẩy Trung Quốc vào hoàn cảnh nan giải. Những người Trung Quốc khốn khổ, sau khi được nới lỏng dây trói đã bắt đầu bùng nổ truy cầu cuộc sống, sức lao động giá rẻ cộng với sức sáng tạo trí tuệ cần cù đã tạo ra những kỳ tích kinh tế. Sự phát triển của kinh tế tất nhiên cần sự nâng đỡ của văn hóa, đạo đức tín ngưỡng, một thể chế chính trị phù hợp phát triển nâng đỡ. Nhưng, cột chống cho nền kinh tế lớn mấy tỷ người lại là Văn hóa đảng, mà Văn hóa đảng chính là bàn tay sát thủ ám sát Văn hóa truyền thống và tín ngưỡng đạo đức. Thế là, một mặt thế giới rộ lên cơn sốt Trung Quốc, Trung Quốc ngày càng trở nên quan trọng, mặt khác, xã hội Trung Quốc nguy cơ tứ bề, đạo đức và thành tín hoàn toàn băng hoại, cả xã hội hủ bại cực độ, hoàn cảnh sinh thái bị phá hoại nghiêm trọng, phân hóa hai cực giàu nghèo, bất công xã hội, dân chúng oán hận, tín ngưỡng trống rỗng, truyền thông bị kìm kẹp, nhân quyền thì tồi tệ, người bên ngoài muốn tới Trung Quốc ‘đào vàng’, người có tiền trong nước lại tìm đủ mọi cách để đưa tiền và di dân ra nước khác… có người nói Trung Quốc sắp nổi lên, có người nói Trung Quốc sắp sụp đổ, thật là hỗn loạn rộng khắp!

Người ta không phải là không nhận thức được, căn nguyên của cái loạn chính là Đảng Cộng sản. Truyền thông của Trung Cộng đều đang bàn luận, chống tham nhũng là vấn đề thể chế, quản lý môi trường là vấn đề thể chế, giải quyết khủng hoảng tài chính cũng là vấn đề thể chế, vấn đề nhân quyền và tín ngưỡng vẫn là vấn đề thể chế, ai cũng biết rằng tất cả vấn đề cuối cùng đều quy về vấn đề thể chế, mà vấn đề thể chế chính là vấn đề của đảng, nhưng nền tảng cốt lõi của Trung Cộng là quyết không từ bỏ quyền lãnh đạo của Đảng Cộng sản. Thế là, nhân tố của đảng trở thành chướng ngại để giải quyết tất cả vấn đề của Trung Quốc, loại trừ nhân tố đảng trở thành vấn đề thường được thảo luận và là then chốt để giải quyết hết những tồn đọng của Trung Quốc, trong đó có điều kiện tiên quyết là xây dựng lại văn hóa Trung Quốc.

Mọi người đã tìm ra căn nguyên của loạn, nhưng lại không tìm ra lối thoát của vấn đề, vì tắc ở Văn hóa đảng. Mọi người đã bị bao vây bởi những lời dối trá và sự khủng bố do Trung Cộng tạo ra. Hoặc là bị đánh lạc hướng bởi những lời dối trá, hoặc là sợ hãi khủng bố, trong khi làm thế nào để đối đãi với đảng, làm thế nào thanh trừ nhân tố đảng, tư duy của mọi người biểu hiện ra lệch lạc và hỗn loạn vô cùng, rõ ràng biết rằng Đảng Cộng sản làm nguy hại Trung Hoa, nhưng lại tìm đủ các lý do biện minh cho Đảng Cộng sản. Cuốn sách “Giải thể Văn hóa đảng” đã phân tích rõ quá trình hình thành của Văn hóa đảng và biểu hiện ở đủ các phương diện, nhằm giúp mọi người thoát khỏi Văn hóa đảng, giải thể Văn hóa đảng, khôi phục lại tư duy bình thường. Thực ra, những lời dối trá mà Trung Cộng bịa ra ấy, bất kể bề ngoài có đẹp đẽ, cao thâm hay hấp dẫn thế nào, nếu chúng ta quay trở về mặt bằng đạo đức đúng sai cơ bản, thì những lời dối trá đó không đáng một xu.

Mỗi người Trung Quốc đều mong muốn Trung Quốc có thể vươn lên, Trung Cộng cũng lợi dụng khẩu hiệu này để dát vàng cho chính mình, tiếp tục mê hoặc dân chúng. Nhưng cần phải hiểu rõ rằng, nếu Trung Cộng không giải thể, mọi người không bước ra khỏi tư duy Văn hóa đảng thì Trung Quốc không thể thực sự vươn lên. Trong lịch sử, Trung Quốc từng được gọi là “Thiên triều thượng quốc”, “Cửu thiên xương hạp khai cung điện, Vạn quốc y quan bái miện lưu” (Mở cổng 9 tầng trời là đến cung điện, văn võ bá quan vạn nước bái lạy hoàng đế.) Sự lớn mạnh của Trung Quốc không chỉ là lớn mạnh về kinh tế hay vũ lực, từ Alexander, Julius Caesar đại đế, cho đến Đức Quốc xã đều đã từng rất lớn mạnh cả về kinh tế lẫn vũ lực, nhưng đế quốc của họ lại nhanh chóng đi xuống, sụp đổ và tan vỡ, duy chỉ có Trung Quốc với sức mạnh văn hóa mới có thể khiến cho huyết mạch của dân tộc đó kéo dài suốt năm nghìn năm.

Trong quá trình phá trừ Văn hóa đảng, chúng ta không ngừng so sánh Văn hóa đảng với văn hóa chính thống Trung Quốc hoặc là văn hóa của xã hội tự do hiện đại, và phần so sánh với văn hóa chính thống Trung Quốc là nhiều hơn, nhưng đây không có nghĩa là chúng ta chủ trương phục cổ văn hóa. Trong nền văn hóa lưu truyền mấy nghìn năm của Trung Quốc cũng tồn tại rất nhiều những thứ cặn bã, chúng đã cung cấp sức mạnh cho sự truyền bá và hình thành Văn hóa đảng. Điều chúng tôi tôn sùng là tinh thần kính Trời kính Đất, trân quý sinh mệnh, trọng đức hành thiện được bao hàm trong tín ngưỡng Nho, Thích, Đạo, từ đó đạt đến sự hài hòa giữa con người với tự nhiên, con người với xã hội, con người với con người.

Trong rất nhiều các vấn đề mà cuốn “Giải thể Văn hóa đảng” miêu tả và phê phán, Đảng Cộng sản không phải lúc nào cũng là căn nguyên, rất nhiều điều thực ra là bắt nguồn từ nhược điểm của nhân tính. Văn hóa Thần truyền có thể giúp con người phản tỉnh và tu chính những nhược điểm nhân tính này, còn Văn hóa đảng lại cố ý dụ dỗ hoặc cưỡng ép người ta phải tìm nguyên nhân của vấn đề từ bên ngoài, dùng trăm phương ngàn kế để phóng đại và lợi dụng nhược điểm nhân tính, tăng thêm cực đoan hóa, khiến cho quy mô phá hoại mang tính phá hoại và cường độ của nó cao hơn bất kỳ thời kỳ xã hội nào. Chính vì vậy, nếu không thực sự tự vấn và suy ngẫm lương tri đạo đức của mình thì chúng ta không thể thanh trừ Văn hóa đảng từ vi quan sinh mệnh, thậm chí sẽ tìm lý do cho việc thêm dầu vào lửa của mình trong quá trình hình thành Văn hóa đảng và không dám nhìn thẳng.

Đảng cộng sản lung lay sắp sụp đổ, nhưng lại là một con quái vật khổng lồ, bóng ma lớn của nó đã khiến rất nhiều người cảm thấy vô vọng. Ba năm, năm năm, mười năm, ba mươi năm…, mọi người đang đếm xem khi nào Đảng Cộng sản sụp đổ. Thực ra, khi mọi người đang dùng phép ngoại suy tuyến tính để suy diễn lịch sử, thông thường không ý thức được rằng điều làm thay đổi lịch sử thường là một vài nhân tố không ngờ đến. Trong lịch sử có vô số cường quyền đột nhiên sụp đổ, tất cả tưởng như ngẫu nhiên, thực ra đều là sự an bài của Thần.

Bất kính với Thần, ắt sẽ bị Trời phạt. Trời diệt Trung Cộng, là Thiên ý vậy. Đảng Cộng sản ngông cuồng tự đại tự cho mình là nhất, nhưng Thiên ý khó tránh. “Cửu bình Cộng sản đảng” và đại làn sóng thoái đảng mà nó dấy lên chính là sự triển hiện của Thiên ý tại nhân gian. Còn giải thể Văn hóa đảng, thanh trừ độc tố Văn hóa đảng, chính là hành động tất yếu thuận theo Thiên ý.

Ảnh: Epoch Times

Giải thể văn hóa đảng, thì mới có sự đứng lên của dân tộc Trung Hoa trong tương lai, mới có thể thiết lập lại liên hệ giữa nhân và Thần, xây dựng lại sự hài hòa giữa người và người, tu thân dưỡng đức trong trời đất mới khoáng đạt tráng lệ, tồn tại đời đời không ngừng nghỉ.


Bản tiếng Hán: http://www.epochtimes.com/gb/6/11/23/n1531999.htm

Ngày đăng: 15-06-2015