Một quyển sách
đã truyền cảm hứng cho hơn 350 triệu người
thoái xuất khỏi Đảng Cộng Sản Trung Quốc

CUỘC SỐNG VÀ HY VỌNG ĐÃ QUAY TRỞ LẠI (Phần II)

08/09/2007

Nội dung

Câu chuyện của một bệnh nhân ung thư tụy đã sống sót

Tên tôi là Connie Ji. Bố tôi, hai người chú của tôi, bà ngoại tôi và cậu tôi đều bị bệnh ung thư. Trong thế hệ gia đình của tôi, thì chị của tôi, anh họ tôi, và tôi đều mắc căn bệnh đó. Hiện giờ tất cả mọi người trong gia đình tôi đã chết, trừ chị tôi và tôi. Tổng cộng có 8 người trong gia đình tôi bao gồm cả tôi đều bị ung thư.

Bây giờ tôi sẽ kể cho các bạn nghe là tôi đã sống sót khỏi căn bệnh ung thư chết người này như thế nào. Tôi bắt đầu cảm thấy mệt vào mùa thu năm 1995 và đi đến bệnh viện để khám. Thông qua siêu âm, bác sĩ nhìn thấy một cái gì đó không bình thường về hệ thống mật của tôi. Tiếp theo bác sĩ chụp CT cho tôi. Khi bác sĩ nhìn thấy kết quả chụp CT, ông hỏi tôi là đã cảm thấy bị mệt bao lâu rồi. Tôi trả lời là mới bị. Nét mặt nghiêm trọng của bác sĩ đã nói lên tất cả. Tôi hiểu là phải có một cái gì đó rất nghiêm trọng đối với sức khỏe của mình. Tôi đi đến một bệnh viện lớn hơn để chẩn đoán thêm và các bác sĩ ở đó cuối cùng đã nói với tôi rằng tôi có “thương tổn ở tụy”.

Lúc đó tôi đã hiểu ra rằng cuộc sống của tôi đã gặp nguy hiểm và gia đình tôi bắt đầu hoảng sợ. Hồi đó tôi mới 43 tuổi và con trai tôi mới vừa lên 14 tuổi. Để tránh làm cho sức khỏe của tôi trầm trọng thêm, bố mẹ chồng tôi và chồng tôi phải cố kìm nước mắt khi có mặt tôi. Sau đó gia đình tôi quyết định đưa tôi đến Bệnh viện hữu nghị Trung-Nhật ở Bắc Kinh để được điều trị tốt hơn. Các bác sĩ và các chuyên gia đến hội chẩn và xác định rằng tôi bị ung thư ở đầu tụy.

Tôi biết rằng ung thư tụy là một trong những loại ung thư nguy hiểm nhất. Tôi cũng được biết rằng ung thư tụy là cực kỳ đau đớn và tỷ lệ chữa khỏi bệnh là gần như bằng 0 vào thời điểm này. Không có từ ngữ nào có thể diễn tả được cảm giác của tôi. Tôi vừa khóc vừa nói với bác sĩ là tôi không muốn chết và cầu xin ông cứu lấy mạng sống của tôi nhưng tôi biết rất rõ là không ai có thể cứu tôi cả.

Tôi bắt đầu bị vàng da bởi vì khối u đã chắn ống mật chung của tôi. Tôi đã mất cảm giác ngon miệng và trở nên cực kỳ mệt. Chỉ một vài ngày sau khi bác sĩ xác nhận là tôi bị ung thư tụy, bác sĩ quyết định là phải phẫu thuật cắt bỏ tụy của tôi, bởi vì cách đó được coi là cơ hội duy nhất để chữa căn bệnh này của tôi. Tuy nhiên khi bác sĩ mổ phanh tôi ra, ông thấy rằng khối u đã dính vào cava tĩnh mạch dưới. Do đó cuộc phẫu thuật sẽ đi kèm với khả năng rất cao của tình trạng hậu phẫu tồi tệ hoặc tử vong và ung thư sẽ di căn đến các khu vực khác. Ông đi ra khỏi phòng mổ, giải thích tình hình cho gia đình tôi, và khuyến cáo là nên điều trị không dùng phẫu thuật thì mới có thể giúp kéo dài mạng sống của tôi. Sau khi gia đình tôi đồng ý với quyết định của bác sĩ, ông đã nối lại ống dẫn mật chung và ruột tá để giữ cho hệ tiêu hóa của tôi hoạt động bình thường. Và ông khâu vết mổ lại mà không cắt bỏ tụy của tôi đi nữa. Đó cũng là một cách khác để nói với tôi rằng bệnh ung thư tụy của tôi là không có cách chữa. Trong khi chờ đợi ở ngoài phòng mổ, chồng tôi đã bật khóc. Khi tôi tỉnh lại, tôi hỏi gia đình tôi kết quả ca mổ là như thế nào. Khi chị tôi nói cho tôi biết sự thật, đầu óc tôi trở nên hoàn toàn trống rỗng. Tôi đã không thể nghĩ hay nói điều gì cả.

Mặc dù không có hy vọng chữa khỏi, gia đình tôi kiên quyết rằng tôi phải tiếp tục chữa bệnh bằng cả tây y và Trung y. Tôi uống thảo dược Trung quốc truyền thống, cũng như hóa trị liệu và xạ trị liệu. Ngày nào tôi cũng phải chịu đựng đau đớn, tác dụng phụ của hóa trị liệu, và cái chết đang đến gần. Trái tim tôi cũng tan vỡ ra khi tôi nghĩ đến con mình. Có một lần tôi nhận được điện thoại của con trai khi tôi đang phải dùng hóa trị liệu. Tôi bắt đầu hình dung rằng con trai tôi sẽ không có mẹ và nó sẽ phải lớn lên mà không có tình thương của mẹ. Và nước mắt bắt đầu tuôn chảy trên mặt tôi.

Tôi biết là tôi sẽ chết rất sớm nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ xem cái chết sẽ như thế nào. Tôi không biết câu trả lời và cũng không muốn biết câu trả lời. Tôi cũng không muốn nghĩ về hiện thực. Có một rào cản khắc nghiệt ngăn cách tôi với thế giới. Tôi cảm thấy mình bị bỏ rơi và cảm thấy thế giới thật khắc nghiệt. Hàng ngày tôi bị tra tấn bất tận cả về thể xác lẫn tinh thần. Tôi không muốn chết nhưng sự hành hạ hàng ngày của bệnh tật dường như còn tồi tệ hơn cả cái chết. Điều mà tôi sợ nhất là tôi có thể chết sau khi đã lê mòn mỏi hết cuộc đời mình trong đau đớn tột cùng. Tôi bị đau đớn quật ngã và đã mất hết hy vọng sống. Tình cảm và sự hỗ trợ của gia đình cũng không thể làm cho tôi lên tinh thần hay động viên tôi chiến đấu với bệnh tật được. Không có một ai trên thế giới có thể cứu được mạng sống của tôi. Mặc dù tôi vẫn còn sống nhưng tôi cảm thấy rằng không còn có gì trên thế giới thuộc về mình nữa. Tôi cảm thấy rất cô đơn. Đó là một cảm giác mà chỉ có một người đang chết mới có thể biết được. Tôi nghĩ đến việc sống những ngày còn lại của mình ở trong chùa bởi vì ít nhất tôi cũng có thể có được sự bình yên khi sống xa thế giới trần tục. Khi tôi nói chuyện với chồng mình về ước nguyện của tôi trước khi chết cả hai chúng tôi đều thấy rằng ước nguyện đó là không hiện thực trong hoàn cảnh của tôi. Sau cuộc phẫu thuật, tôi chỉ còn nặng dưới 40 cân. Tôi đã rụng gần như hết cả tóc và trông tôi như một bóng ma với nước da vàng sậm và gầy da bọc xương.

Vào cuối năm 1996 sức khỏe của tôi đã trở nên rất tồi tệ và sự đau đớn đã gia tăng. Tôi hoàn toàn không thể ăn được nữa. Tôi không muốn làm cho chồng tôi lo lắng, nên tôi không nói với chồng cho đến khi tôi thấy rằng tôi không còn có thể chịu đựng và vượt qua được nữa. Chồng tôi khuyên rằng tôi nên nhập viện, nhưng tôi không muốn vì tôi không muốn chết ở bệnh viện. Rồi vào một buổi sáng tôi gặp một người phụ nữ cao tuổi khi tôi đang tập một môn khí công của Trung quốc ở công viên. Bà bắt đầu câu chuyện rằng bà đã để mắt đến tôi trong nhiều ngày và muốn giới thiệu Pháp Luân Công cho tôi. Bà nói “Tại sao cô không thử tập Pháp Luân Công xem sao?” “Hôm nay chúng tôi sẽ bắt đầu bật băng ghi hình các buổi giảng Pháp của Sư Phụ Lý Hồng Chí. Sao chị không tham gia cùng chúng tôi?” Khi nghe thấy lời mời của bà ngay lập tức tôi đã quyết định là sẽ không quay trở lại bệnh viện nữa. Bà dẫn tôi đến nhà của một học viên Pháp Luân Công khác tình nguyện giúp đỡ mọi người học các bài tập của Pháp Luân Công và chúng tôi ngồi xem băng ghi hình cùng với nhau. Tôi rất chăm chú lắng nghe các bài giảng của Sư Phụ Lý Hồng Chí. Khi tôi ngồi đó xem băng hình tôi cảm thấy rất dễ chịu. Sau khi chúng tôi xem xong băng hình ngày hôm đó, người phụ đạo viên tình nguyện cho tôi mượn một quyển sách Chuyển Pháp Luân là quyển sách chính của Pháp Luân Công. Tôi đọc xong quyển sách trong vòng có 3 ngày. Vào ngày thứ tư, tôi đi ra khỏi nhà vào lúc 4 giờ sáng và đi cùng người phụ nữ cao tuổi đó đến tham gia buổi tập công tập thể ngoài trời buổi sáng hôm đó. Hôm đó có tuyết và gió to nhưng tôi vẫn có thể tập các bài công Pháp tập trong tư thế đứng cùng với mọi người trong cả 1 giờ đồng hồ. Kể từ ngày hôm đó, tôi đã tiếp tục tập các bài công Pháp của Pháp Luân Công hàng ngày dù trời nắng hay mưa, đông hay hè.

Tôi cảm thấy như là tôi đã tìm được con đường trở về nhà. Tôi không còn cảm thấy cô đơn nữa và không còn cảm thấy sợ chết nữa. Tôi cảm thấy tự do và bình an.

Sức khỏe của tôi đã bắt đầu cải thiện thậm chí trước cả khi tôi kịp nhận ra. Mặc dù tôi vẫn còn cảm thấy đau và vẫn thỉnh thoảng bị nôn và đi ngoài, tôi hiểu rằng đó là những dấu hiệu của việc thân thể tôi đang được tịnh hóa.

Tôi đã có thể ăn và ngủ tốt và cảm thấy rất khỏe mạnh. Chỉ sau có hai tháng sức khỏe của tôi đã chuyển biến rõ rệt và tôi đã trở thành một người khỏe mạnh. Tết âm lịch đến hai tháng sau khi tôi bắt đầu tập Pháp Luân Công. Khi gia đình và họ hàng tôi đến thăm tôi nhân dịp Tết họ đã kinh ngạc vì tôi đã khỏi bệnh. Vào tháng 5 khi trời bắt đầu ấm tôi đã tăng cân lên rất nhiều và nhiều quần áo của tôi đã bị chật. Khi tôi tiếp tục đọc quyển Chuyển Pháp Luân và tập các bài công pháp của Pháp Luân Công tôi liên tục có được những nhận thức mới về ý nghĩa chân thực của đời người. Khi tôi cố gắng hành xử theo các bài giảng của Sư Phụ thì sức khỏe của tôi tiếp tục được cải thiện.

Càng ngày tôi càng trở nên khỏe mạnh hơn. Tôi đã từng bị bệnh viêm họng mãn tính và đau dạ dày ruột nhưng cả hai căn bệnh này cũng đã biến mất hoàn toàn như bệnh ung thư tụy. Bây giờ tôi đã nặng 59 cân và hoàn toàn khỏe mạnh. Bởi vì tôi tập Pháp Luân Công mà cuộc sống của tôi đã được kéo dài thêm và đã thay đổi.

Pháp Luân Đại Pháp không chỉ đã cứu gia đình tôi và tôi mà còn phục hồi sức khỏe thể chất và tinh thần cho cả hàng triệu người cũng như là chuẩn mực đạo đức của họ. Tôi không chỉ đang chia sẻ câu chuyện của mình như là một bằng chứng về khả năng kỳ diệu của Pháp Luân Công. Mà tôi cũng muốn dùng câu chuyện của mình như là một cách để chứng thực một sự thật rằng Pháp Luân Đại Pháp là một môn tu luyện chính pháp môn dạy mọi người đề cao chuẩn mực đạo đức và quay trở về với bản tính của mình. Tôi thành thật hy vọng rằng nhân dân Trung quốc sẽ không còn là nạn nhân của chiến dịch tuyên truyền bôi nhọ và giả dối của Giang Trạch Dân chống lại Pháp Luân Công nữa. Pháp Luân Đại Pháp thật là tốt.

“Trong số 14 bệnh nhân máu trắng chỉ có một mình tôi sống sót”

Tôi là một người về hưu 74 tuổi ở thành phố Jinzhou. Trong một lần kiểm tra sức khỏe định kỳ, tôi bị chẩn đoán là mắc bệnh máu trắng mãn tính. Thậm chí sau khi nằm viện một thời gian lâu để điều trị nhưng các liệu pháp đều không có tác dụng. Bác sĩ bảo với tôi rằng “Với loại bệnh này, không có một ai trên thế giới đã từng được chữa khỏi bệnh nhờ y học”.

Mọi người nói rằng việc cấy tủy có thể chữa được căn bệnh này. Tuy nhiên không có đảm bảo nào rằng tôi sẽ được chữa khỏi và nó cũng rất tốn kém. Chúng tôi không có tiền để trả cho cuộc phẫu thuật đó. Thân nhân của tôi đã tìm kiếm nhiều loại liệu pháp nhưng đều không có tác dụng.

Năm 1995 khi tôi đang không còn cách điều trị nào khác thì một người bạn giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp cho tôi. Trong khi đọc cuốn Chuyển Pháp Luân là quyển sách chính của Pháp Luân Đại Pháp, ngay lần đầu tiên tôi đã biết rằng đó không phải là một quyển sách bình thường. Nó dạy cho con người ta tu luyện theo Chân Thiện Nhẫn và đề cao tâm tính của mình và trở thành một người tốt. Sau đó tôi học các bài giảng của Pháp Luân Đại Pháp và luyện công hàng ngày. Trong cuộc đời tôi chưa bao giờ xin lỗi nhưng sau khi học Đại Pháp lần nào gặp mâu thuẫn tôi cũng tìm lỗi ở bản thân mình. Nhờ việc đề cao tâm tính của mình nên sức khỏe của tôi cũng đã thay đổi rất nhiều. Các triệu chứng của bệnh đã biến mất và tôi cảm thấy rất dễ chịu thoải mái. Và về mặt tinh thần tôi rất vui vẻ.

Bất cứ ai biết tình trạng của tôi cũng nói “Ông vẫn còn sống à!” Tôi trả lời “Đấy là vì tôi tập Pháp Luân Công”. Sư Phụ đã cứu sống tôi từ bên lề cái chết. Giờ đây tôi đã sống thêm được 10 năm nữa và đó là nhờ Đại Pháp đã chữa cho tôi khỏi bệnh máu trắng mãn tính. Cả gia đình tôi không thể tìm được lời nào để diễn tả được rằng Pháp Luân Đại Pháp tốt như thế nào! Con trai tôi là một bác sĩ nói rằng: Bố! ở bệnh viện chúng con có 14 bệnh nhân máu trắng nhưng bố là người duy nhất sống sót. Pháp Luân Đại Pháp đã thực sự cho thấy một sự thần kỳ, và nó thực sự là một khoa học siêu thường về nhân thể. Sắp tới con sẽ học luyện công từ bố.

Với hơn 100 triêu người tập Pháp Luân Công, những người theo Giang Trạch Dân đã bịa đặt tuyên truyền để bôi nhọ Pháp Luân Công và để lừa dối những người không biết sự thật. Hiện nay Pháp Luân Công đã được phổ biến ở trên 50 quốc gia và đã đóng góp rất tích cực cho xã hội. Tất cả những người tốt, hãy trân quý Pháp Luân Công bởi vì điều đó cũng là trân quý chính mình.

Cuộc sống khó nhọc của một người phụ nữ tàn tật và những thay đổi lớn cả về mặt thể chất và tinh thần mà bà đã trải nghiệm sau khi tập Pháp Luân Đại Pháp

Bài viết của một học viên ở tỉnh Sơn Đông

1. Một cuộc sống khó nhọc

Guihua được sinh ra trong một ngôi chùa cổ trong thời kỳ ba năm tai họa [nói đến một thời kỳ ở Trung Quốc từ năm 1959 đến 1961 khi có hơn 30 000 000 người bị chết đói]. Những điều không may mắn đã theo sau bà. Cha của bà đã chết trước khi bà ra đời. Mẹ của bà sinh ra một người con gái bị tật nguyền nghiêm trọng, Guihua, và sau đó vài năm thì chết vì bệnh tật. Guihua và người anh hơn bà 4 tuổi phải dựa vào nhau mà sống. Do bị tật nguyền nặng nề nên bà gần như không thể đi lại được. Đầu của bà bị vẹo và nghiêng về phía vai. Miệng của bà bị lở loét mãn tính và bà liên tục bị chảy nước dãi. Ngực áo của bà thường xuyên bị ướt sũng nước bọt. Cổ của bà bị sưng to do thường xuyên bị ướt. Cánh tay phải của Guihua bị còng queo và biến dạng và một ngón tay phải của bà không thể duỗi thẳng ra được. Bà chỉ có thể điều khiển được một phần của chân phải và bị đi khập khiễng nghiêm trọng. Guihua thường ngã sau khi bước đi một vài bước và bà thường bị chảy máu mũi và sưng mặt do bị ngã. Thỉnh thoảng tình trạng của bà trở nên tồi tệ và bà chỉ có thể bò. Bà thường bị bẩn và ướt quần do bà không điều khiển được ruột và bàng quang. Guihua tội nghiệp trở thành mục tiêu của bọn trẻ con trong làng đuổi đánh và chửi bà. Ngay cả người lớn cũng trêu trọc bà. Hai anh em sống một cuộc sống nghèo khổ không có đủ cơm ăn áo mặc. Thật không dễ dàng gì. Sau đó người anh cưới vợ và gia đình có vẻ như có hy vọng sống sót. Tuy nhiên, nỗi khổ của Guihua lại sớm tiếp tục. Không lâu sau khi người anh cưới vợ, người chị dâu coi Guihua như một gánh nặng. Chị dâu đối xử với Guihua lạnh nhạt và đánh chửi bà. Chị dâu thường không cho Guihua ăn. Cuối cùng thì người anh và chị dâu khóa trái bà trong một phòng nhỏ và không cho bà ăn trong nhiều ngày đêm. Thật may mắn là một người hàng xóm tốt bụng đã tìm thấy bà và giúp bà trốn chạy.

Khi Guihua lên 19 tuổi, bà vội vã lấy một người đàn ông ở một làng khác hơn bà 20 tuổi. Cuối cùng thì bà đã có nhà và Guihua đã cảm thấy yên tâm hơn một chút. Nhưng cuộc sống dễ chịu đã không kéo dài được bao lâu. Sáu ngày sau khi cưới chồng bà đã đánh bà. Guihua khóc chịu đòn và hy vọng rằng nhờ cố gắng sau một khoảng thời gian chồng bà sẽ đối xử tốt với bà. Guihua đã nhầm. Bà mẹ chồng ngay từ đầu đã không thích bà và thường chửi bà về những chuyện nhỏ nhặt. Guihua không thể làm gì mà chỉ nuốt nước mắt.

Khi Guihua có thai được 8 tháng, chồng bà đánh bà tàn nhẫn và những chuyện vặt cho đến khi bà bị chảy máu nghiêm trọng. Cả hai mẹ con cùng bị rất nguy hiểm. Người chồng tàn bạo không đưa bà đến bệnh viện. Nhưng thật thần kỳ là cả hai mẹ con đã sống sót sau trận đòn đó. Trước ngày đẻ, mẹ chồng bà bắt bà phải làm việc ngoài cánh đồng cả nửa ngày. Khi bà đẻ chồng bà đã không ở bên bà. Người mẹ chồng chủ định bỏ bà đi. Một vài cụ già tốt bụng trong làng đã giúp bà đỡ đẻ. Có người đã tìm thấy chồng bà và bảo chồng bà về nhà. Thái độ của chồng bà đã tốt hơn một chút sau khi thấy đứa bé là con trai.

Vào một ngày đông, đứa bé đang bú mẹ. Ngay sau khi người chồng trở về nhà thì người mẹ chồng chửi mắng Guihua rằng bà ngoại tình với một người đàn ông khác. Không cần biết có đúng hay không, người chồng ngay lập tức đã đánh bà rất tàn nhẫn. Guihua cảm thấy hoàn toàn bất lực trước những sự sỉ nhục này. Sự đau đớn về thể xác và sự tra tấn về mặt tinh thần làm cho bà cảm thấy rằng thế giới đã quên lãng bà và sự tồn tại của bà trên cõi đời này là một sai lầm. Trên thế giới này, ngoài đứa con thì bà chẳng còn có gì để níu kéo bà nữa cả. Bà ôm con trong tay hôn con và uống một nửa chai thuốc trừ sâu. Nghe nói rằng rượu sẽ làm cho chất độc khởi tác dụng nhanh hơn, bà uống một chút rượu và hy vọng rằng sẽ chết nhanh hơn. Nhưng số phận đã không như vậy, bà đã hồi phục sau vài ngày. Tuy nhiên Guihua đã quyết chết. Bà đã cố gắng tự tử lần thứ hai bằng cách nhảy xuống giếng. Lần thứ ba bà nhảy xuống sông. Lần nào người tốt cũng cứu bà. Guihua tự hỏi, tại sao cuộc sống của bà khó khăn nhưng bà cũng khó mà chết được! Lần tự tử thứ tư, bà đến một khu rừng dẻ xa làng và buộc dây thừng vào một cái cây. Ngay trước khi bà chuẩn bị quấn dây quanh cổ, một người đàn ông tự nhiên xuất hiện và giằng lấy sợi dây thừng. Nhưng những người tốt bụng này đã không thể ngăn cản được người chồng độc ác. Cuối cùng thì sau một lần bị đánh đập tàn bạo Guihua không thể chịu đựng được nữa và chạy trốn khỏi nhà. Bà chạy đến một nhà máy ở địa phương, tìm được người quản lý nhà máy, kể cho ông về cuộc sống khốn khổ của mình, và khẩn khoản đề nghị ông cho bà làm việc ở đó. Người quản lý tốt bụng giúp bà ngay lập tức. Ông quyết định để cho bà làm công việc quét dọn và dàn xếp chỗ ở cho bà. Vào ngày thứ 3, bà quay trở về nhà để lấy chăn màn nhưng chồng bà không cho phép. Bà nói “Tôi muốn kiếm chút tiền để trả nợ cho gia đình. Nếu ông không cho tôi đi thì làm sao tôi kiếm tiền được?” Người chồng đã phải đồng ý.

2. Sau khi tập Pháp Luân Đại Pháp cuộc đời bà đã thay đổi

Vào mùa đông năm 1996, một người cùng làm với Guihua đã giới thiệu Pháp Luân Công cho bà. Sau khi được giới thiệu Guihua bắt đầu tập ngay lập tức. Ngay cả trong mơ, Guihua cũng không dám tưởng tượng rằng cuộc đời của bà đã thay đổi từ khi đó. Do bị tật nguyền nghiêm trọng ở phần thân thể bên phải, nên việc tập các bài tập của Pháp Luân Công đối với bà trở nên rất khó khăn. Nhưng Guihua đã không nản chí. Khi bà đang tập bài thứ 3, bà cảm thấy bàn tay phải của bà đang được một bàn tay ấm áp nắm lấy và kéo lên rất mạnh. Cánh tay bà cảm thấy rất ấm áp và dễ chịu. Khi bà đang ôm Pháp Luân trước đầu, bà cảm thấy một dòng năng lượng rất mạnh mẽ chảy giữa hay cánh tay. Cánh tay tàn tật của bà không bị mỏi chút nào sau khi tập nửa giờ đồng hồ. Khi bà nghe các bài giảng của Sư Phụ bà cảm thấy như rất nhiều thay đổi đang diễn ra trong thân thể. Toàn thân bà cảm thấy ấm khác thường. Bà có một cảm giác không bình thường ở quanh miệng và thấy rất ngứa. Bà hiểu rằng bà đang được điều chỉnh thân thể. Ngay lập tức chỗ lở loét ở miệng bà biến mất và bà không bị chảy nước dãi nữa. Cái đầu vẹo của bà đã trở lại vị trí bình thường.

Chưa đầy hai tháng sau khi bà bắt đầu tập và tu sửa tâm tính thì một nhà hàng xóm của bà đột nhiên bị cháy. Không cần suy nghĩ gì, Guihua hoàn toàn quên rằng mình là một người tàn tật. Bà xách hai thùng nước và chạy vào nhà người hàng xóm. Sau khi vào trong, bà đổ nước vào lửa. Những người nhìn thấy bà đã bị sốc “Guihua bà xách được cả hai sô nước cơ à?” “Cánh tay của bà bình thường rồi à? Bà còn có thể chạy nữa? Tại sao vây?” Guihua thấy rằng cánh tay của bà mà trước kia bị tàn tật giờ đây đã có thể duỗi thẳng ra được và bà còn có thể kiểm soát cả chân phải của mình. Bà mững rỡ quá và nói chuyện một lúc. Bà không dám tin rằng một điều thần kỳ đã xảy ra với bà.

Sau đó, khi người liên lạc viên ở địa phương tập hợp các học viên lại để học Pháp cùng nhau và chia sẻ kinh nghiệm, người liên lạc viên đề nghị Guihua kể về những thay đổi lớn cả về thân thể lẫn tinh thần mà bà đã trải qua sau khi bà tu luyện Đại Pháp. Khi bà phát biểu, Guihua duỗi thẳng cánh tay ra để các học viên khác nhìn rõ nhưng ba ngón tay phải của bà vẫn chưa thể duỗi ra được. Nhưng đêm hôm đó, bà từ từ duỗi thẳng được các ngón tay mà đã chưa bao giờ duỗi thẳng ra được trong suốt 36 năm qua. Các học viên có mặt ở đó đã chứng kiến sự việc đó và tất cả đều kinh ngạc trước uy lực của Đại Pháp. Lúc đó mọi người đều vỗ tay như sấm. Hai mắt Guihua tràn đầy nước mắt. Sau khi tu luyện Đại Pháp, 36 năm bị tra tấn cả về thể xác lẫn tinh thần đã biến mất như mây khói. Cuối cùng thì Guihua cũng đã được nếm trải cảm giác của một thân thể khỏe mạnh. Bà rơi những giọt nước mắt vui sướng và biết ơn. Không lời nào có thể diễn tả được sự biết ơn của Guihua đối với Sư Phụ Lý Hồng Chí.

Guihua đã thay đổi. Bà không chỉ đã khỏe mạnh mà còn rất vui vẻ ở trong tâm. Bà đã hiểu ra là tại sao quá nhiều khổ nạn lại xảy đến với bà và đã hiểu rất nhiều câu hỏi đã ám ảnh bà. Bà nghiêm khắc yêu cầu chính mình sống theo tiêu chuẩn “Chân Thiện Nhẫn” và luôn luôn cân nhắc đến người khác trước. Ở nhà, Guihua không còn quan tâm đến các mâu thuẫn trước kia nữa. Bà chăm sóc người mẹ chồng già và đối xử khoan dung với người chồng, chăm sóc con cẩn thận và dọn dẹp nhà cửa cả trong lẫn ngoài gọn gàng sạch sẽ. Thái độ của người chồng và mẹ chồng đã thay đổi rất nhiều. Với sức khỏe và vẻ mặt rạng rỡ, Guihua quay trở về thăm quê thăm người anh và người chị dâu sau bao nhiêu năm. Khi bà về đến ngôi làng mà bà đã xa kể từ khi lấy chồng, có người nói từ đằng xa “Có phải Guihua đấy không? Sao trông lại khác như thế? Một người khác nói “Lam sao lại có thể là Guihua được? Cô ấy bị tàn tật nặng và chắc là đã chết từ lâu rồi chứ!” Sau khi biết chắc rằng đó chính là Guihua tất cả họ đều rất kinh ngạc.

Ở nơi làm việc, Guihua còn làm chăm chỉ hơn nữa. Bà đến sớm về muộn và rất nghiêm khắc với chính mình. Một hôm, bà nhặt được 50 nhân dân tệ khi đang đạp xe đi làm [500 nhân dân tệ bằng một tháng lương trung bình của một người lao động ở thành thị Trung quốc]. Mặc dù Guihua có rất nhiều khó khăn về mặt tài chính, bà hiểu rằng bà là một người tu luyện nên không thể lợi dụng người khác. Người mất tiền hẳn là đang rất lo lắng. Suy nghĩ như vậy nên bà nộp tiền cho nhà máy. Nhà máy treo một tấm biển đỏ lớn khen ngợi bà. Guihua ngay lập tức đi tìm người treo tấm biển và nói rằng bà làm như vậy bởi vì bà tu luyện Đại Pháp và đã hiểu các nguyên tắc làm người tốt. Tất cả những người cùng làm ở nhà máy đều kính trọng bà.

Năm 1998, nhà máy cắt giảm biên chế và Guihua bị mất việc làm. Người mẹ chồng lại đnag bị mất trí. Guihua không chỉ phải chăm sóc người mẹ chồng mà còn phải chăm sóc cả một người hàng xóm là một người già sống một mình. Khi bà mua được đò ăn ngon bà không ăn mà để nhường cho mẹ chồng, chồng, con và người hàng xóm già. Sau khi người hàng xóm già chết đi, có hai vợ chồng già hơn 80 tuổi chuyển đến ở ngôi nhà đó. Không có ai chăm sóc hai vợ chồng già. Với quyết tâm và lòng tự hào, Guihua tốt bụng đảm nhận trách nhiệm chăm sóc hai vợ chồng già. Bà mua đồ ăn thức uống cho họ và giặt quần áo cho họ. Bà làm việc này trong vài năm. Bà chăm sóc hai vợ chồng già này còn tốt hơn cả con gái của họ đối xử với họ. Sau đó hai vợ chồng già chết đi. Do nhà nghèo quá, Guihua phải vay rất nhiều tiền để chăm sóc người mẹ chồng và người chồng bị ốm, để mua thuốc và khám chữa bệnh. Để trả nợ, Guihua phải làm ruộng trên 9 mẫu đất, bao gồm 4.5 mẫu rừng dẻ và 4.5 mẫu ruộng cộng với 2 mẫu đất trồng rau…Bà phải làm công việc của cả hai người. Sức mạnh của Đại Pháp đã được thể hiện đầy đủ ở con người Guihua. Ngay cả hơn hai người cũng không thể làm được hết công việc của bà. Sau khi về nhà, buổi tối Guihua vẫn học Pháp luyện công như bình thường. Ngày hôm sau, bà lại thấy hoàn toàn khỏe mạnh trở lại và lại bắt đầu một ngày làm việc bận rộn nữa.

3. Guihua giải thích sự thật
Chế độ của Giang Trạch Dân bắt đầu đàn áp Pháp Luân Đại Pháp năm 1999. Ngôi nhà của Guihua đã trở thành mục tiêu của cảnh sát. Những lời đe dọa và lục soát nhà cửa đã không thể làm Guihua lay chuyển. Một cảnh sát hỏi “Bà nói ‘Pháp Luân Đại Pháp tốt’, tốt ở điểm nào?” Guihua trả lời “Việc tu luyện Đại Pháp đã biến tôi từ một người tàn tật thành một người khỏe mạnh. Có thể thấy rằng đầu tôi không còn bị vẹo nữa, tay tôi đã cử động được, tôi không bị đi khập khiễng nữa, và tôi không còn bị chảy nước dãi nữa. Hãy nói xem Đại Pháp có gì là không tốt?” Người cảnh sát không nói được câu nào nữa. Cảnh sát đến quấy nhiễu bà nhiều lần. Lần nào Guihua cùng nói với họ về những thay đổi to lớn mà bà đã trải nghiệm qua sau khi tu luyện Đại Pháp. Guihua đã thắng bằng lòng tin kiên định của mình đối với Pháp Luân Đại Pháp. Không ai còn dám quấy nhiễu bà nữa.

Bây giờ, Guihua vẫn đang giảng rõ sự thật về Pháp Luân Công cho mọi người bằng những trải nghiệm của chính mình và vạch trần cuộc đàn áp. Bà hiểu rằng các thay đổi to lớn cả về thể xác lẫn tinh thần mà bà đã trải nghiệm qua được đã nói lên sự thật. Bà hy vọng rằng sẽ có nhiều người hơn nữa được nghe câu chuyện của bà để nhiều người hơn nữa có thể trải nghiệm được khả năng chữa bệnh của Pháp Luân Đại Pháp.

Một người về hưu đã tìm được sự giải thoát khỏi bệnh viêm khớp, viêm gan và nhiều khối u lành tính

Câu chuyện của một người về hưu ở Trung Quốc

Tôi là một phụ nữ về hưu sống ở Trung Quốc. Trong thời kỳ Cách mạng Văn hóa 30 năm trước gia đình tôi bị bức hại và tôi bị giam giữ trong một hầm tránh bom ẩm thấp ở dưới lòng đất nơi tôi bị bệnh viêm khớp nặng. Sau đó tôi phải dựa vào thuốc giảm đau để có thể sống một cuộc sống bình thường. Thêm nữa, sau đó tôi còn bị viêm gan do làm việc quá sức. Sau khi lấy chồng, tôi đẻ ra một đứa con trai bị bệnh tâm thần, và chồng tôi cũng luôn luôn ở trong tình trạng sức khỏe yếu. Trong khi phải cố gắng hết sức để đảm bảo cuộc sống của con trai và gia đình, bệnh viêm gan của tôi cũng nặng dần lên làm cho gan của tôi cực kỳ đau. Hơn nữa, các khối u lành tính cũng xuất hiện ở khắp cơ thể tôi, và bộ dạng của tôi làm cho ai trông thấy cũng phải sợ. Nhiều bác sĩ nói với tôi rằng “Y học hiện đại không thể chữa được các bệnh của bà nhưng bà không nên thất vọng. Một ngày nào đó có thể sẽ có thuốc mới chữa được các bệnh của bà.” Tôi hiểu rằng tôi chỉ còn có chờ chết và mất hết hy vọng.

Nhưng hai năm trước, hy vọng đã quay trở lại với cuộc đời tôi khi chị tôi đang tập Pháp Luân Công ở Mỹ giới thiệu cho tôi môn tập này. Tôi bắt đầu tự tập luyện và đọc cuốn Chuyển Pháp Luân và cũng bắt đầu hành xử theo các nguyên tắc Chân Thiện Nhẫn. Ba tháng sau, bệnh viêm khớp của tôi đã khỏi, sự đau đớn ở gan và túi mật của tôi đã giảm rất nhiều và tình trạng các khối u cũng đã được cải thiện. Hai năm sau đó, tôi đã khỏe hơn rất nhiều và không còn bị bệnh tật hành hạ nữa.

Những sự thay đổi thần kỳ của tôi đã chứng tỏ rằng Pháp Luân Đại Pháp thật là tốt. Sư Phụ Lý Hồng Chí đã cho tôi một cuộc đời thứ hai, và tôi muốn nhắc nhở tất cả những người theo Giang trạch Dân bôi nhọ và phỉ báng Pháp Luân Công là “Hãy ngừng làm những việc sai trái ngay lập tức; hãy ngừng việc đàn áp các học viên Pháp Luân Công!”

Một phụ nữ bị bệnh ở giai đoạn cuối đã khỏi bệnh ung thư và các bệnh nặng khác

Tên tôi là Wang. Tôi sống ở phố Qianjin, huyện Ningjiang tỉnh Cát Lâm. Tôi đã tập Pháp Luân Công được 7 năm và thấy rằng Pháp Luân Công đã cứu cuộc sống của tôi.

Trước khi tôi tập Pháp Luân Công, tôi bị nhiều bệnh nặng như gan, sỏi mật, thấp khớp, mất ngủ v.v…Thậm chí một tiếng động nhỏ như tiếng kim đồng hồ tích tắc cũng làm cho tôi không thể ngủ được. Khi bệnh trĩ của tôi phát lên thì tôi sẽ bị xuất huyết. Mùa hè nào tôi cũng cảm thấy như là vô số mũi kim đang châm chích mình. Thật là tồi tệ rằng tôi không thể ngồi và nằm xuống một cách dễ dàng. Tôi sợ mùa hè. Cứ đến mùa thu và mùa xuân, ngực tôi lại như có lửa đốt, và tôi cảm thấy hàng ngàn mũi kim đang cào đi cào lại ở lưng mình. Tôi đau đớn đến mức gần như không còn cử động được nữa. Tôi hầu như không thể nấu ăn hay làm được việc nhà gì cả. Tôi đã uống đủ các loại thuốc trong một thời gian dài, và một tác dụng phụ là răng tôi bị lung lay. Tôi phải chịu đựng nhiều đau đớn và bệnh tật quá nên tính tình của tôi trở nên rất nóng nảy. Và đến cuối năm 1987, khi con tôi mới lên 3 tuổi, tôi bị chẩn đoán là có một khối u ác tính ở vú và phải phẫu thuật. Sau khi phẫu thuật tôi gần như không thể nâng tay cao lên đến miệng để tự ăn uống.

Trong những năm đó, tôi đã tiêu gần như toàn bộ thời gian và tiền tiết kiệm của mình để chữa bệnh. Tôi đã tập nhiều loại khí công khác nhau với hy vọng là có một loại khí công nào đó có thể chữa khỏi bệnh cho tôi nhưng tất cả các nỗ lực của tôi đều vô ích.

Năm 1996, tôi bị chẩn đoán là có một khối u tuyến giáp to như lòng đỏ trứng và bệnh cường tuyến giáp của tôi đã tái phát. Tôi lại phải phẫu thuật và dùng hóa trị liệu. Đồng thời chồng tôi đã bắt đầu ngoại tình với một người phụ nữ khác và sau đó đã ly dị tôi. Tôi đang chết dần chết mòn và hai đứa con của tôi bị bỏ mặc ở lại với tôi; ba mẹ con phải cố gắng lắm thì mới sống nổi. Sức khỏe của tôi đang suy sụp rất nhanh. Sau đó vào năm 1997, khi tôi sắp suy sụp hoàn toàn thì tôi bắt đầu tập Pháp Luân Công. Từ khi bắt đầu tập, nhiều điều thần kỳ đã xảy đến với tôi. Sức khỏe của tôi được cải thiện hàng ngày. Nhiều căn bệnh của tôi đã biến mất cùng với các khối u. Tôi cảm nhận được một cách sâu sắc sự vui sướng của việc cuối cùng thì tôi cũng được sống một cuộc đời không có bệnh tật nào cả. Tôi trở nên rất khỏe mạnh, giờ đây tôi đã có thể đi bộ xa mà không cảm thấy mệt mỏi gì cả. Tôi có thể dễ dàng nâng hai cánh tay lên, cả cánh tay bên bị phẫu thuật để cắt bỏ ung thư vú. Tôi có thể làm tất cả mọi công việc chân tay. Khi phải thay bình ga ở trong bếp, tôi có thể dễ dàng bê bình ga nặng đi lên cầu thang. Tất cả mọi người ở xung quanh tôi đều thấy rằng tôi đã trở thành một con người hoàn toàn mới.

Sau khi học Pháp Luân Công không những tôi đã khỏi tất cả các bệnh tật, mà tôi còn bắt đầu hiểu được ý nghĩa chân thực của đời người. Cách suy nghĩ của tôi đã thay đổi và tôi bắt đầu học để trở thành một người tốt hơn. Tôi luôn nhớ ở trong tâm là mình phải luôn nghĩ đến người khác trước và đối xử tốt với mọi người và hành xử theo tiêu chuẩn mà Sư Phụ đã dạy chúng tôi là Chân Thiện Nhẫn.

Sự tức giận ở trong tâm đối với người chồng cũ của tôi đã biến mất và giờ đây tôi chăm sóc người bố của chồng cũ nay đã 90 tuổi mà không phàn nàn gì cả.

Bây giờ tôi là một người hoàn toàn khỏe mạnh. Tôi cảm ơn Sư Phụ và Pháp Luân Đại Pháp từ đáy lòng mình vì đã cứu sống cuộc đời tôi. Tôi cũng biết ơn lòng từ bi của Sư Phụ đã cho tôi may mắn được tập Pháp Luân Đại Pháp và chỉ cho tôi con đường phản bổn quy chân.

“Một điện tâm đồ tuyệt đẹp!”

Trước khi tôi bắt đầu tập Pháp Luân Công vào ngày 6/10/1994 tôi bị ốm rất nặng. Tôi bị hơn chục bênh tật bao gồm bệnh về động mạch vành, xuất huyết não, sỏi thận, váng đầu và thấp khớp. Hai ngăn kéo lớn ở nhà và một ngăn tủ ở văn phòng chứa đầy thuốc kê theo đơn của bác sĩ. Tôi phải đến bệnh viện hàng ngày để tiêm thuốc, châm cứu và điện châm. Tôi đã thử mọi cách điều trị nhưng vẫn không tìm được cách nào để giải thoát mình khỏi sự đau đớn. Sau một cuộc phẫu thuật cắt bỏ các khối u tử cung năm 1991, tôi gần như suốt ngày ở bệnh viện. Sức khỏe của tôi xấu đi rất nhanh chóng. Người tôi run lẩy bẩy khi bước đi. Tôi thậm chí không thể bê được vật nặng hơn 2 cân trong khi vẫn phải đi làm hàng ngày đúng giờ và phải cố gắng làm xong mọi việc nhà. Vào thời gian đó tôi cảm thấy rằng cuộc đời chỉ toàn là những đau khổ.

Khi chuẩn bị suy sụp hoàn toàn, tôi biết đến Pháp Luân Công đang được truyền rộng nhanh chóng trên toàn quốc. Các tạp chí Khí công và Thể thao cũng như Khí công đều đăng bài về hiệu quả của Pháp Luân Công trong việc chữa bệnh và đề cao sức khỏe. Tạp chí “Người về hưu” đăng chi tiết năm bài tập của Pháp Luân Công trong nhiều số liên tiếp. Cuối cùng thì tôi cũng có được một quyển sách Pháp Luân Công, tôi vui mừng đến nỗi không muốn đặt quyển sách xuống. Tôi đọc một mạch hết cả quyển sách mà quên cả ăn trưa. Từng chữ từng chữ một đi sâu vào tâm tôi và tôi cảm thấy rằng từ trước đến nay tôi chưa bao giờ thấy một quyển sách quý như vậy. Ngay lập tức tôi thấy trân quý ba chữ Chân Thiện Nhẫn.

Đột nhiên nhận ra rằng tôi bị muộn giờ làm ca nên tôi phải chạy. Mặc dù tôi thường thở không ra hơi khi phải chạy nhanh, tôi ngạc nhiên là tại sao tự nhiên tôi lại khỏe như vậy. “Thật là kỳ diệu!”. Sau lần đó tôi quyết tâm học Pháp Luân Công. Chỉ chưa đầy hai tuần, tôi đã có thể đọc mà không cần phải đeo kính. Vì thế mà tôi lại càng quyết tâm hơn. Ngoài việc đi làm và làm việc nhà tôi dùng nhiều thời gian để đọc sách học Pháp và tập các bài luyện công của Pháp Luân Công.

Sau đó, tôi có được một quyển Chuyển Pháp Luân là các bài giảng chính của Pháp Luân Công. Từ đó tôi hiểu ra rằng Pháp Luân Công chính là tu luyện. Tôi tự nghĩ “Mình sẽ tu luyện không ngừng”. Thân thể tôi cảm thấy rất nhẹ nhàng, tâm thái của tôi cũng vậy. Sáu tháng sau, tất cả nhân viên ở cơ quan tôi làm việc đều phải đi khám sức khỏe. Khi đến lượt tôi, các bác sĩ không tìm thấy một vấn đề sức khỏe nào của tôi cả. Tất cả đều bình thường. Khi bác sĩ cầm kết quả khám của tôi trong tay đã phải thốt lên “Một điện tâm đồ tuyệt đẹp!”

Khi siêu âm, bác sĩ tìm thật kỹ các viên sỏi thận đã được phát hiện trước kia. Bác sĩ nói “Chúng đã biến mất thật rồi!” Tôi rất vui mừng. “Pháp Luân Công đã tịnh hóa thân thể tôi” tôi nói. Trên thực tế chính tôi cũng không biết là các bệnh tật của mình đã biến mất từ khi nào. Tôi chỉ để tâm vào việc tu luyện mà không chú ý gì đến bệnh tật của mình cả.

Cho đến hôm nay tôi đã tập Pháp Luân Công được 7 năm. Trong khoảng thời gian này tôi không phải uống bất cứ một viên thuốc nào. Trông tôi như trẻ lại. Từ kinh nghiệm của mình, tất cả các bạn bè của tôi đều biết rằng Pháp Luân Công thực sự là rất tốt. Pháp Luân Công đã cứu cuộc đời tôi và cho tôi tất cả những gì mà tôi có hôm nay.

30/12/2001

Bệnh gan mãn tính và các căn bệnh nặng khác đã khỏi

Cô Xin Ying sinh năm 1963 làm việc ở Trung tâm xây lắp số 1 của một công ty xây dựng ở thành phố Weifang tỉnh Sơn Đông. Vào mùa Thu năm 1993, cô bị nhiễm bệnh viêm gan siêu vi B. Vào ngày 3/10 cô phải nhập viện ở bệnh viện thành phố nơi cô được điều trị 3 tháng. Cô đã tiêu hết hơn 10 nghìn nhân dân tệ(1) chi phí y tế nhưng việc điều trị cũng không có kết quả. Bởi vì cô luôn luôn bị đau đớn do bệnh tật nên vào mùa thu năm 1994 cô đến gặp một bác sĩ ở Bệnh viện Nhân dân Weifang nhưng cũng không có kết quả gì. Vào mùa đông năm 1995 cô lại phải nhập viện ở Bệnh viện Trung y Zhucheng vì sức khỏe của cô ngày một tồi tệ đi. Kết quả khám sức khỏe cho thấy rằng cô bị bệnh hoại tử gan mãn tính, một khối u mạch máu gan, viêm túi mật, viêm dạ dày và các rối loạn khác. Cô phải điều trị ở bệnh viện trong 3 tháng và tiêu mất hơn 10 nghìn nhân dân tệ chi phí y tế. Vào mùa xuân năm 1996 với hy vọng là sẽ chữa khỏi các bệnh tật của mình, cô đi đến thành phố Wulian suốt một năm trời để thăm khám ở chỗ các bác sĩ nổi tiếng.

Chỉ riêng tổng các chi phí y tế của cô đã lên đến hơn 30 nghìn nhân dân tệ từ năm 1993 đến năm 1997. Vào khoảng thời gian đó, cô rất yếu và thường xuyên bị đau và phần lớn thời gian phải nằm liệt giường. Khi chán phải nằm thì cô cũng chỉ có thể ngồi dậy được một lúc với sự giúp đỡ của người khác, hoặc là phải dùng cả hai tay chống xuống giường để đỡ lấy mình. Cô cao khoảng 1m68 nhưng chỉ còn nặng có 44kg vào thời gian đó và trông cô rất đáng sợ vì mặt cô trông xám đen và môi cô màu trắng xám. Xin Ying đã hết hy vọng nhưng vì tình cảm gia đình mà cô vẫn phải tiếp tục sống cuộc sống khó nhọc của mình.

Đang ở tronh hoàn cảnh như vậy thì một người bạn của cô mách với cô rằng tập Pháp Luân Công tốt cho sức khỏe và với một chút hy vọng vào ngày 12/3/1997 cô Xin đi đến điểm tập công chung để học các động tác. Lúc đầu, cô phải dừng lại để nghỉ giữa chừng chỉ sau một vài động tác. Tình trạng sức khỏe yếu đã không ngăn được cô và cô kiên quyết tập luyện. Dần dần sau các bài tập, cô cảm thấy ăn ngon miệng hơn, thẩn thể khỏe mạnh hơn, và tinh thần trở nên tốt hơn. Chỉ sau hai tháng tập luyện nước da cô đã trở nên hồng hào. Thấy vậy bạn bè thân quyến của cô cảm thấy rất vui vẻ và ủng hộ việc cô tập luyện và không lời nào có thể tả được sự biết ơn của họ đối với Pháp Luân Công.

Sau 7 tháng tập Pháp Luân Công, cô đến Bệnh viện Nhân dân thành phố để kiểm tra. Kết quả là bệnh viêm gan của cô đã khỏi và khối u mạch máu ở gan của cô đã biến mất. Sau khi bác sĩ đọc bệnh án của cô ông rất ngạc nhiên và hỏi cô là đã uống thuốc gì. Cô trả lời rằng cô đã tập Pháp Luân Công và đã không phải uống thuốc nữa. Bác sĩ viết các chữ “Pháp Luân Công” vào bệnh án của cô, và cảm thấy rất ngạc nhiên rằng các bệnh của cô đã khỏi sau khi nhiều bệnh viện không thể giúp được gì. Pháp Luân Công thật là siêu thường và bác sĩ nói rằng ông sẽ nghiên cứu về môn này.

Từ kinh nghiệm cá nhân của mình, cô Xin nói với mọi người rằng đừng có tin vào những lời giả dối bịa đặt của chính quyền Giang trạch Dân. Pháp Luân Đại Pháp đã cho cô một cuộc đời mới vui vẻ, một thân thể khỏe mạnh và tràn đầy sức sống mới.

(1) Nhân dân tệ: Đơn vị tiền tệ của Trung quốc, 500 nhân dân tệ là thu nhập trung bình của một người lao động ở thành thị Trung quốc.

Bệnh đau nửa đầu và bệnh tim của tôi biến mất, chồng tôi bỏ thuốc lá, bỏ rượu và cờ bạc

Tên tôi là Lin Meili, tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Singapore. Tôi đã tập Pháp Luân Công được 5 năm và đã thu được rất nhiều lợi ích cả về mặt thể chất lẫn tinh thần. Sau đây tôi sẽ kể về những thay đổi mà việc tu tập Pháp Luân Công đã đem đến cho tôi.

Trước khi tôi tập Pháp Luân Công, tôi bị rất nhiều bệnh tật, nặng nhất là bệnh đau nửa đầu và bệnh tim. Khi cơn đau tim ập đến tôi rất khó thở. Tôi có thể cảm thấy rằng trái tim tôi đã ngừng đập cứ như là cuộc đời của tôi đã đến hồi kết thúc. Việc này thường xảy ra vào ban đêm và rất đau đớn. Khi cơn đau đầu ập đến, nó đau đến nỗi tôi phát run lên và không thể ngủ được. Hai căn bệnh này đã hành hạ tôi gần hết cả cuộc đời.

Kể từ khi tôi được giới thiệu về Pháp Luân Đại Pháp vào ngày 1 tháng 5 năm 1995, tôi đã tập hàng ngày. Bởi vì tôi không được đi học, nên tôi không thể đọc được câu nào trong quyển Chuyển Pháp Luân(1) chứ chưa nói gì đến việc hiểu được các hàm ý sâu xa. Vào thời gian đó khi tôi học Pháp(2) cùng với các học viên khác, tôi phải cố nhớ từng chữ một trong khi nghe mọi người đọc. Thật là kỳ diệu rằng tôi đã có thể đọc cả quyển Chuyển Pháp Luân sau một năm. Pháp đã cho tôi trí huệ, và giờ đây tôi cũng có một thân thể rất khỏe mạnh và trông tôi ngày một trẻ lại. Tất cả các bệnh tật trước kia của tôi đã biến mất.

Tôi cũng xin được kể về những thay đổi lớn của chồng tôi sau khi tu luyện. Bố mẹ chồng tôi đã đuổi chồng tôi ra khỏi nhà khi chồng tôi mới muời mấy tuổi bởi vì chồng tôi không chịu đi học, không nghe lời bố mẹ, và đã trở nên nghiện thuốc lá và nghiện rượu. Bố mẹ chồng tôi đã không thể dạy được con mình. Sau khi chúng tôi lấy nhau, chồng tôi vẫn không bỏ các thói xấu của mình, và chồng tôi cũng hay đánh bạc. Chồng tôi hút 3 đến 4 bao thuốc một ngày. Tôi đã thử mọi cách để giúp chồng tôi bỏ các thói xấu của mình nhưng không được. Chồng tôi rất nóng tính và thường đánh nhau và chửi người khác. Chồng tôi cũng thường quát mắng tôi nên các con tôi rất sợ bố.

Sau khi chúng tôi tập Pháp Luân Công, tôi không thể tin được rằng chồng tôi đã thay đổi thành một con người hoàn toàn khác. Chồng tôi nhanh chóng bỏ thói quen hút thuốc đã 40 năm nay của mình và trở nên một người rất tốt và hiền lành. Pháp Luân Công đã giúp chồng tôi rất nhanh chóng bỏ đi các thói xấu của mình. Chồng tôi không còn hút thuốc lá nữa không còn uống rượu và đánh bạc nữa, không còn đánh chửi nhau với người khác nữa. Chồng tôi đã thực sự trở thành một người chồng và người cha tốt. Các con tôi nói “Bố đã thay đổi, bố đã trở thành một người hoàn toàn khác sau khi tập Pháp Luân Công”. Gia đình tôi đã trở nên hòa thuận. Pháp Luân Công đã cứu gia đình tôi. Tôi rất biết ơn Sư Phụ của chúng tôi người đã cho tôi một gia đình hạnh phúc.

Kể từ khi cuộc đàn áp ở Trung quốc bắt đầu, các tờ báo ở Singapore đã đưa lại các tin từ Trung quốc. Tôi biết rằng Pháp Luân Công là một môn tu luyện chính pháp. Với những thay đổi tích cực đã diễn ra trong gia đình tôi thì làm sao mà Pháp Luân Công lại có thể là không tốt cơ chứ? Sư Phụ dạy chúng tôi phải làm người tốt với chuẩn mực đạo đức cao và tôi là một người đã được hưởng lợi từ việc tu luyện nên tôi đã kiên trì tu luyện. Tôi đi phân phát các tư liệu về Pháp Luân Công trên đường đi đến chỗ làm và trên đường về nhà để nhiều người hơn nữa có thể biết được sự thật về Pháp Luân Công và thu được lợi ích từ pháp môn này như gia đình tôi và tôi.

(1) Chuyển Pháp Luân là quyển sách do Ông Lý Hồng Chí viết về các nguyên lý cơ bản của Pháp Luân Công.

(2) Pháp: Luật và các nguyên lý; các bài giảng của Pháp Luân Đại Pháp

Một người tốt nghiệp trường y khỏi khối u não ở giai đoạn cuối

Tôi đã từng bị u não giai đoạn cuối.

Tôi sinh ra tại một ngôi làng nhỏ. Để thoát khỏi làng nên tôi đã hoc tập rất chăm chỉ. Bởi vì sức khỏe của tôi không được tốt nên tôi đã xin nhập học ở một trường y. Thật may mắn là tôi đã thực hiện được ước mơ của mình là trở thành một sinh viên. Trong những năm đi học, tôi thường cảm thấy bị váng đầu nhưng tôi lại cho đó là do thiếu máu và nghĩ đó là do thiếu dinh dưỡng. Tôi đã không quan tâm lắm đến chuyện đó.

Tôi bắt đầu hành nghề y ngay sau khi tốt nghiệp. Bệnh đau đầu của tôi ngày một nặng thêm, và thị lực của tôi ngày một kém dần. Cũng như những người trẻ tuổi khác ở tuổi của tôi, tôi phải vất vả kiếm sống ngay sau khi tốt nghiệp. Khi phải làm việc nhiều hơn thì sức khỏe của tôi cũng ngày một tồi tệ. Tôi cảm thấy đau đầu hơn, gầy hơn, và bắt đầu đi không vững. Tình trạng sức khỏe tồi tệ cuối cùng đã làm cho tôi cảnh tỉnh và vì thế tôi quyết định đi khám tổng thể. Tôi bị chẩn đoán là bị u não.

Tất cả mọi người trong gia đình tôi đều lo lắng. Mọi người đưa tôi đi khám bác sĩ ở khắp nơi. Tôi nhận được cùng một chẩn đoán ở tất cả các bệnh viện: phải phẫu thuật mổ hộp sọ để cắt bỏ khối u to bằng quả trứng ngỗng. Chi phí chữa bệnh sẽ rất là lớn. Tôi cũng biết rằng hậu quả của việc phẫu thuật có thể là rất khủng khiếp. Nếu không may, dù chỉ một dây thần kinh bị ảnh hưởng, tôi cũng có thể sẽ bị mù, bị tàn phế hoặc thậm chí còn tồi tệ hơn.

Tôi bắt đầu ngần ngại. Không muốn chấp nhận rủi ro của phẫu thuật, tôi quyết định là sẽ tận dụng tối đa những ngày còn lại của mình. Nhưng những cơn đau đầu đã hành hạ tôi. Tôi hiểu điều đó có nghĩa là gì. Trong tuyệt vọng, tôi đã không thể ăn ngủ được, và tinh thần của tôi rất là thấp. Tôi cảm thấy mình bị ốm nặng và tôi đã mất hy vọng hoàn toàn.

Rồi một ngày có một người họ hàng đến thăm tôi. Anh ấy đã từng bị bệnh ung thư dạ dày, nhưng sau đó đã khỏi bệnh nhờ tập Pháp Luân Công. Anh ấy nói cho tôi biết là Pháp Luân Công tốt như thế nào.

Tôi rất khó tin vào khí công nhưng do tuyệt vọng tôi đã tìm được một quyển Chuyển Pháp Luân và bắt đầu đọc. Thật ngạc nhiên là, khi tôi còn chưa đọc xong Bài giảng thứ nhất tôi đã bắt đầu cảm thấy đói. Tôi bảo đứa cháu trai đi mua cho tôi một bát mì. Sau một thời gian không có cảm giác ngon miệng, thật ngạc nhiên là tôi có thể ăn hết cả một bát mì. Tôi nhanh chóng đọc hết cả quyển sách.

Vào ngày thứ hai, tôi tham gia một nhóm luyện công ở gần nhà để học các bài công pháp. Lo lắng cho tình trạng sức khỏe của tôi, mẹ chồng tôi đi cùng tôi đến nơi luyện công. Sau khi luyện công học Pháp được nhiều hơn, dần dần tinh thần của tôi đã trở nên tốt hơn và tôi lại có cảm giác ăn ngon miệng trở lại. Hai tháng sau, các triệu chứng đau đầu chóng mặt đã nhẹ đi rất nhiều. Tôi không còn bị cảm vài ngày một lần như trước kia nữa. Tôi cảm thấy mình như một người mới. Nước da xanh xao của tôi đã hồng hào trở lại. Tất cả mọi người đều kinh ngạc khi thấy tôi khỏi bệnh quá nhanh chóng.

Sau khi luyện công được một thời gian, tôi đã bắt đầu có lại một cuộc sống bình thường thậm chí còn tốt hơn cả trước kia. Hơn nữa tâm tính của tôi đã thay đổi rất nhiều. Trước khi tập Pháp Luân Công, tôi thường muốn tranh đấu và tranh luận với những người khác ngay cả khi tôi biết rằng tôi đã sai. Tôi thường có mâu thuẫn với người khác về những chuyện nhỏ nhặt. Ngược lại, tôi đã thay đổi hoàn toàn sau khi tập Pháp Luân Công và làm theo những lời dạy của Sư Phụ Lý Hồng Chí. Một hôm anh rể tôi bị say rượu. Anh ấy đi lên cầu thang, đá vào cửa tôi, và gào thét rằng muốn giết tôi. Anh ấy hét lên “Đồ nông dân, tại sao lại đối xử với ta như vậy?” Nửa tỉnh nửa mê, tôi tưởng là anh ấy đang chửi con mình nên tôi quyết định đi ra ngăn anh ấy lại. Cố đấm tôi qua cửa kính, anh ấy làm vỡ kính và kính cắt một vết sâu ở mu bàn tay tôi. Bất chấp đau đớn, tôi nhẫn chịu và không đánh lại bởi vì Lý Sư Phụ đã dạy chúng tôi rằng các học viên phải “đả bất hoàn thủ, mạ bất hoàn khẩu”. Bị xúc phạm như vậy nếu như không tập Pháp Luân Công thì tôi sẽ trả đũa ngay. Nhưng là một học viên nên tôi thậm chí không chửi lại anh ấy.

Pháp Luân Đại Pháp đã làm cho tôi trở thành một người tốt hơn và tôi còn muốn trở thành một người tốt hơn nữa. Sau khi đã thực sự thu được lợi ích từ Đại Pháp tôi chân thành hy vọng rằng tất cả mọi người đều đọc quyển sách Chuyển Pháp Luân và cũng thu được lợi ích như tôi.

Khỏi bệnh viêm đốt sống và các bệnh nan y khác

Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

Tôi là một giáo viên với gần 20 năm trong nghề. Tôi muốn chia sẻ câu chuyện của cá nhân mình với tất cả mọi người để có nhiều người dân Trung Quốc cùng bạn bè đồng nghiệp hơn nữa có cơ hội để biết sự thực về Pháp Luân Đại Pháp.

Một cuộc sống tươi đẹp

Tôi có một người chồng tốt bụng và chính trực và một cô con gái ngây thơ trong sáng tinh nghịch và chăm học hành. Còn tôi, tôi có một công việc với thu nhập ổn định và tôi rất yêu thích công việc của mình. Có thể nói rằng tôi là một người đã có đầy đủ tất cả những gì mình muốn.

Do chăm chỉ làm việc nên tôi đã nhận được nhiều khen thưởng của cơ quan và trở nên rất nổi tiếng trong thị trấn nhỏ của mình. Tôi là một người đáng tin cậy và là một giáo viên giỏi được mọi người kính trọng. Gia đình và sự nghiệp của tôi đang ở trong thời kỳ tốt đẹp nhất.

Một loạt những điều không mong muốn

Khi tôi còn đang cảm thấy hạnh phúc vì gia đình và sự nghiệp của mình thì tôi bắt đầu bị nhiều loại bệnh tật. Đầu tiên là tôi bị huyết áp cao, làm cho tôi bị ngất nhiều lần trong khi đnag dạy học. Sau đó tôi phải luôn luôn mang theo bên mình nhiều loại thuốc hạ huyết áp. Mặc dù đã uống thuốc nhưng tôi vẫn liên tục bị mệt mỏi và đau đầu làm cho tôi rất khó tập trung tư tưởng.

Sau đó tôi bắt đầu có nhiều triệu chứng của các bệnh nghề nghiệp mà những người giáo viên thường bị. Tôi bị viêm amiđan và viêm họng mãn tính và phải uống cả thuốc Trung y và Tây y. Tôi cũng bị bệnh tê phù (một bệnh do thiếu hoặc không có khả năng đồng hóa sinh tố B và có biểu hiện viêm nhiễm hoặc thoái hóa thần kinh, hệ tiêu hóa và cơ tim). Ngay cả vào mùa đông phần mô viêm nhiễm và chảy máu ở giữa các ngón chân của tôi cũng không lành và ngứa không thể chịu được. Tôi phải rửa chân bằng nước thuốc liên tục. Ngay cả khi da bắt đầu bong tôi vẫn bị tê phù. Tôi cũng bị cả một căn bệnh phiền phức là cả trĩ nội lẫn trĩ ngoại. Khi trời trở lạnh, dù đứng hay ngồi tôi cũng bị đau ghê gớm. Tôi đã dùng thử rất nhiều lại thuốc cũng như rất nhiều liệu pháp gia truyền như ngồi trên gạch nung ấm, rửa bằng dấm nóng, và lau bằng khăn ấm nhưng chẳng có kết quả gì.

Hơn nữa, vào năm 1987 tôi còn bị đau lưng và chân nghiêm trọng. Khi bị nặng, tôi cảm thấy đau không chịu được ở giữa lưng, cổ, nách và ngực. Tôi đã phải đi điều trị ở các bệnh viện khắp Trung Quốc, và thử rất nhiều cách điều trị nhưng không khỏi. Trong những năm đó, tôi phải uống thuốc hàng ngày như là ăn cơm vậy. Chẳng có ngày nào là tôi không phải uống một vốc thuốc Tây, và hai ba cố trà thảo dược Trung quốc. Tuy vậy vẫn ngày một trở nên yếu đi. Nước da tôi xanh vàng và thân thể tôi phù nề. Tôi không còn cảm nhận được mùi vị của thức ăn nữa và tôi giảm từ 60 cân xuống chỉ còn 49 cân. Cuối cùng thì tôi đã phải xin nghỉ ốm dài hạn.

Trong thời gian nghỉ ốm tôi đã phải nằm liệt giường. Ngay cả khi cố gắng ngồi dậy được tôi cũng chẳng làm được việc nhà nào. Tôi không thể cúi người để quét nhà. Tôi không thể cúi người để nấu cơm. Một chuyển động nhẹ cũng làm cho tôi đau không thể chịu được. Vì vậy tôi đã phải nằm liệt giường trong một thời gian rất dài và tôi đã khóc suốt cả ngày.

Đi tìm lương y

Vì tôi quyết tâm tìm cho được cách chữa trị, nên tôi đi hỏi mọi người tên của các lương y. Tôi thậm chí còn đi chạy chữa ở chỗ những thầy mo. Cách cuối cùng là chồng tôi đưa tôi đến Bắc Kinh để chữa ở một bệnh viện đặc biệt. Sau một vài xét nghiệm y tế, 8 chuyên gia y tế đã cùng nhau hội chẩn trường hợp của tôi và tuyên bố rằng tôi bị bệnh viêm đốt sống. Khi một người bị viêm đốt sống thì tất cả các khớp bị cứng lại. Nếu người bệnh giữ thẳng người trong một thời gian dài thì cuối cùng sẽ không thể cúi người được nữa. Nếu người bệnh giữ nguyên tư thế khom người thì cuối cùng sẽ không duỗi thẳng ra được nữa. Dù cách nào thì người bệnh cuối cùng sẽ không thể sử dụng tứ chi được nữa và sẽ bị tàn tật hoàn toàn.

Tôi bị sốc khi nghe thấy chẩn đoán của các bác sĩ. Tôi mới có hơn 30 tuổi mà sẽ sớm bị tàn phế. Tôi không thể chấp nhận được điều này.

Sau khi trở về từ Bắc Kinh tôi vẫn tiếp tục phải nghỉ ốm. Trong thời gian đó, tôi rất là trầm uất. Tôi thấy chồng tôi ngày một tiều tụy vì ngoài gánh nặng công việc lại còn phải làm việc nhà. Tôi thấy đứa con gái bé bỏng của tôi đã phải mang bộ mặt đầy vẻ đau khổ. Tôi thấy bố mẹ già của tôi lo lắng cho tôi suốt cả ngày. Tóc bố mẹ bạc đi từng ngày và mặt ngày một nhiều vết nhăn. Là một người vợ mà tôi lại không thể làm việc nhà và chăm sóc chồng. Là một người mẹ nhưng tôi không thể nuôi dạy con mình. Là con gái lớn mà tôi không thể chăm sóc được bố mẹ mình. Nỗi đau khổ của tôi là không thể tả được.

Để giảm nhẹ gánh nặng cho gia đình, tôi cố gắng ngồi dậy và làm một chút việc nhà. Tôi phải dừng lại và nghỉ 5 lần trong khi chỉ quét nhà trong hai phòng. Khi tôi muốn nấu cơm, tôi không thể cúi người mặc dù tôi đã cố gắng chịu đau. Khi tôi cố nhào một chút bột để làm bánh bao, tôi toát mồ hôi khắp cả người không phải là vì nhào bột mà là vì đau. Ban đêm khi tôi muốn trở mình thì cả chồng và con tôi cùng phải giúp đỡ. Khi tôi chỉ giặt có 3 chiếc quần áo ban ngày thì ban đêm tôi đau không thể ngủ được.

Sau đó tôi quyết định chịu đau và đi làm trở lại. Đôi khi tôi phải khập khiễng bước lên bục giảng vì đau chân. Sau 45 phút giảng bài cơn đau làm cho tôi không thể bước xuống bục giảng được nữa.

Vào những ngày đó tôi luôn luôn cảm thấy lạnh. Ngay cả vào tháng 5 tháng 6 tôi vẫn phải mặc một chiếc áo dày, quần dày, và đeo một con thỏ bông để giữ ấm lưng. Mặc dù vậy tôi vẫn lạnh cóng vào mùa hè. Tôi cảm thấy cái lạnh lan ra khắp bên trong người.

Sau đó tôi thấy rằng mình không thể tiếp tục chịu đau được nữa. Khi nghe nói rằng khí công có thể chữa bệnh tôi ngay lập tức bắt đầu tập đủ các loại khí công. Tôi thử tất cả các loại khí công được truyền đến khu vực tôi ở những chẳng đỡ bệnh nào cả.

Mọi thứ đột nhiên đã tốt hơn cho tôi

Tôi tự nghĩ “Mình đã trở nên hoàn toàn vô dụng rồi.” Cảm thấy mình như một người tàn phế cần chăm sóc suốt ngày, tôi nghĩ tôi thà chết còn hơn. Nhiều lần tôi đã cầm cả lọ thuốc và chuẩn bị tự tử nhưng không thể làm được khi nghĩ rằng chồng tôi đã làm cho tôi rất nhiều việc mà tôi chưa trả ơn chồng được là bao. Tôi cùng nghĩ về đứa con gái ngây thơ bé bỏng của mình cũng cần tình thương của mẹ. Tôi nghĩ về bố mẹ già của mình cần tôi quan tâm chăm sóc. Khi nghĩ về hậu quả của cái chết của mình đối với gia đình thân yêu đã làm tôi dao động và bỏ ý định tự tử. Tôi kết luận rằng mình không thể bỏ gia đình của mình được vì mọi người sẽ suy sụp nếu tôi tự tử.

Ngay trong khi tôi đang phải đối đầu với vấn đề sinh tử thì tôi gặp được Pháp Luân Đại Pháp. Điều đó như là tôi được cứu ngay khi một chân tôi đã bước xuống mồ, và tôi có được một cuộc đời mới.

Đó là vào tháng 4 năm 1995. Tôi mượn được một bản của quyển sách quý Chuyển Pháp Luân từ một học viên Pháp Luân Công. Tôi đọc xong quyển sách trong có 3 ngày. Trong 3 ngày đó, tôi đã quên đi sự đau đớn và các bệnh tật của mình. Tôi cũng quên cả ăn. Như một con cừu lạc, tôi đã tìm được con đường để trở về nhà. Sự ngạc nhiên và vui sướng của tôi là không thể thả được.

Những lời của Sư Phụ Lý Hồng Chí trong quyển Chuyển Pháp Luân đã thức tỉnh tôi và đã làm tan đi các quan niệm cũ của tôi. Lòng từ bi của Su Phụ và Pháp(1) vĩ đại và sâu sắc đã hoàn toàn thay đổi cách suy nghĩ của tôi. Tôi quyết định tu luyện theo Pháp Luân Công. Và tôi đã bắt đầu một hành trình trên con đường phản bổn quy chân, quay trở về với chính mình.

Ngày đầu tiên khi tôi tập Pháp Luân Công, tôi không thể cúi người được, nhưng vào ngày hôm sau, tôi cảm thấy người đã mềm dẻo hơn. Chỉ trong có một vào ngày tôi đã lại có thể di chuyển được thân thể của mình một cách tự do. Trong vòng chưa đầy một năm, tất cả các bệnh tật của tôi đã biến mất một cách thần kỳ.

Từ khi tôi bắt đầu tập Pháp Luân Công, tôi đã trở nên rất khỏe mạnh. Tôi có thể đi rất nhanh và duỗi thẳng lưng ra. Tôi không còn bị đau đớn nữa. Giờ đây tôi đã có thể tự làm được tất cả các việc nhà. Ở cơ quan tôi là một nhân viên chăm chỉ. Tôi không cảm thấy mệt mỏi chút nào sau mỗi ngày làm việc. Cảm thấy khỏe mạnh làm cho tôi cảm thấy vui vẻ. Tôi cảm thấy rằng tôi lại có một cuộc sống có ý nghĩa. Trái ngược lại hẳn với quá khứ, bây giờ tôi đã là một con người hoàn toàn mới. Tất cả những người biết tôi khi tôi còn bị bệnh đều nói với tôi như sau: “Trông cô trẻ hơn trước kia”, “Trông cô sống động hơn trước rồi đấy”, “Trông da cô thật là hồng hào”, và “Da cô trông thật mịn màng và mềm mại”. Tôi biết rất rõ rằng đó là bởi vì tôi tập Pháp Luân Đại Pháp. Tôi phải nói cho tất cả mọi người biết một điều là: Nếu không có Pháp Luân Đại Pháp thì tôi không thể trở thành tôi ngày hôm nay; nếu không có Pháp Luân Đại Pháp thì gia đình tôi không thể có hạnh phúc. Chính là Pháp Luân Đại Pháp đã cho tôi một cơ hội thứ hai trong cuộc đời. Tôi muốn cảm ơn Sư Phụ tôi và Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đã tập Pháp Luân Đại Pháp được hơn 8 năm rồi, và kể từ đó tôi không phải uống một viên thuốc nào. Tôi tự tính toán ra rằng tôi đã tiết kiệm được cho gia đình mình và chính phủ Trung Quốc khoảng 70 đến 80 nghìn nhân dân tệ [đơn vị tiền tệ Trung quốc, lương tháng của một người lao động bình thường ở thành thị Trung quốc là vào khoảng 500 nhân dân tệ] chi phí y tế.

Kể từ khi tôi bắt đầu tập Pháp Luân Công, tôi không còn bị luôn luôn cảm thấy lạnh nữa. Ngay cả trong mùa đông tôi cũng cảm thấy ấm áp và thoải mái dễ chịu. (Tôi sống ở miền Bắc Trung quốc nơi có khí hậu rất lạnh. Vào mùa đông, nhiệt độ thường xuống tới 30 độ dưới 0).

Ước mơ của tôi

Tôi đang chia sẻ những trải nghiệm cá nhân của bản thân mình với tất cả mọi người bởi vì tôi muốn mọi người biết sự thật rằng: Pháp Luân Đại Pháp thật là tốt. Tôi hy vọng rằng không ai sẽ hiểu nhầm Pháp Luân Đại Pháp hay các đệ tử Pháp Luân Đại Pháp chỉ vì những tuyên truyền giả dối trên những phương tiện thông tin đại chúng của chính phủ Trung quốc.

Do chiến dịch đàn áp dã man đối với Pháp Luân Đại Pháp, hơn một nghìn học viên Pháp Luân Đại Pháp đã bị tra tấn đến chết bởi cảnh sát trong các trại giam, nhà tù và trại lao động cưỡng bức. Vô số học viên Đại Pháp đã buộc phải rời khỏi nhà để tránh cuộc đàn áp.

Tôi có một ước muốn công lý cho Sư Phụ tôi, công lý cho Pháp Luân Đại Pháp, và một môi trường pháp lý để được tập Pháp Luân Đại Pháp. Gửi hàng triệu người dân Trung quốc đã bị lừa dối bởi phe phái của Giang Trạch Dân, tôi muốn nói rằng đề nghị mọi người hãy tỉnh ngộ và tìm hiểu về sự thật.

(1) Pháp: luật và các nguyên lý; các lời dạy của Pháp Luân Công

Một người phụ nữ trẻ bị bệnh còi xương, bệnh tim, và hen suyễn đã khỏi bệnh

Viết bởi FENG MEI, như đã kể cho GUI LIAN

Tôi sinh ra ở vùng Đông Bắc Trung Quốc, ở một miền quê. Tôi bị các bệnh bẩm sinh như bệnh tim, hen suyễn, và nhiều bệnh tật khác nữa và đã tiêu tốn rất nhiều thời gian ở trong các bệnh viện. Vì các bệnh viện không thể chữa được bệnh của tôi nên bố mẹ tôi đã thử các cách chữa khác bao gồm cả việc nhờ các hòa thượng và lang y chữa bệnh cho tôi. Tuy nhiên, sức khỏe của tôi ngày một yếu dần. Khi lên 5 tuổi tôi bị bệnh còi xương. Việc đi học có vẻ như là một giấc mơ không thể trở thành hiện thực.

Khi thời gian trôi qua, bố mẹ tôi trở nên mệt mỏi với việc phải đối mặt với những vấn đề của tôi. Tôi thường xuyên khóc vì thất vọng và cô đơn. Khi tôi lên 7 tôi phải nhập viện trong tình trạng nguy kịch. Số tiền mà bố tôi kiếm được từ nghề thợ xây còn xa mới đủ để trang trải cho những chi phí y tế và vì vậy bố tôi đã phải vay nợ rất nhiều. Rồi một ngày bác sĩ tuyên bố rằng tình trạng của tôi là vô vọng và bảo bố tôi chuẩn bị lễ tang cho tôi.

Trên đường trở về nhà, bố tôi, cõng tôi trên lưng, tiến đến một cái cầu. Bố tự nói với mình “Đằng nào thì nó cũng sẽ chết thì tại sao mình không quẳng nó xuống sông nhỉ?” Nhưng sau đó bố thở dài và tự trách mình “Nhưng nó là con gái mình nên hãy để cho nó chết ở trong nhà mình.” Nhưng sau khi trở về nhà tự nhiên tôi đã khỏi bệnh một cách thần kỳ.

Vào tháng 10 năm 1992, khi tôi lên 9 tuổi, tôi lại bị rơi vào tình trạng nguy kịch. Bố mẹ tôi nói với tôi, “Tốt nhất là con tự tử đi! Sau khi chết, con sẽ được giải thoát và cũng sẽ không còn phải chịu đau đớn gì nữa. Dù sao thì giờ đây con cũng đã bị tàn phế nên nếu con lớn lên con sẽ còn phải chịu khổ nhiều hơn nữa.” Mặc dù trái tim tôi tan nát nhưng tôi cũng cảm thấy rằng không còn lý do gì nữa để tôi sống trên cuộc đời này nên tôi đã cố gắng đi đến một cái giếng bỏ hoang và nhảy xuống đó. Khi tôi đã ở dưới giếng, tôi lại nổi chứ không chìm cứ như là có ai đó đang nâng tôi. Một người hàng xóm tốt bụng đã lôi tôi lên khỏi giếng. Sau đó tôi van xin bố mẹ tôi rằng “Hãy để cho con sống! Người ta có thể sống 100 năm, con chỉ xin được sống 40 năm thôi.” Bố mẹ tôi quay lưng lại phía tôi mà không nói lời nào cả.

Thật là may mắn là khi tôi lên 16 tuổi tôi đã gặp Pháp Luân Đại Pháp và cuộc sống của tôi đã thay đổi. Lần đầu tiên tôi nghe thấy tiếng “Pháp Luân Công” tôi giật mình và một cảm giác vui sướng tràn ngập trong tim tôi. Tôi tự nghĩ “Dù sao thì mình cũng sắp chết, mình sẽ cố gắng hết sức để học những điều này cho thật tốt.”

Trong quá trình tôi học Pháp Luân Công, hai má tôi đã trở nên hồng hào, tôi học đọc, và tự đọc được quyển sách Chuyển Pháp Luân. Dần dần và đầu tiên tôi cũng không tự nhận ra được là lưng của tôi đã duỗi thẳng được ra và sau đó tất cả các bệnh tật khác của tôi cũng biến mất. Tôi trở thành một người phụ nữ trẻ đẹp. Sự biến đổi của tôi đã làm tất cả những ai biết tôi sốc và trở thành một chủ đề nổi tiếng để mọi người bàn luận trong thị trấn nơi tôi ở. Rất nhiều người đã được chứng kiến sức mạnh của Đại Pháp thông qua những thay đổi nơi tôi.

Vào năm 2000 cảnh sát địa phương đến bắt tôi và tra tấn tôi hai lần để cố gắng bắt buộc tôi từ bỏ việc tập Pháp Luân Đại Pháp. Tôi nói với họ “Nhẽ ra tôi đã chết hai lần rồi. Chính là Pháp Luân Đại Pháp đã cứu sống tôi. Tôi không ngần ngại gì khi phải dùng mạng sống của mình để duy hộ Đại Pháp. Tôi sẽ kiên quyết tập ngay cả nếu các ông có đánh tôi đến chết!”

Tôi chỉ muốn nói với tất cả mọi người thông qua những trải nghiệm cá nhân của chính bản thân mình rằng Sư Phụ Pháp Luân Đại Pháp của tôi đã cứu rất nhiều người đã từng ở trong tình trạng vô vọng như tôi! Ông đã hồi sinh rất nhiều mạng người!

Ghi chú:

Mặc dù sẽ là bất hợp pháp nếu cha mẹ bắt ép con gái mình tự tử nhưng đấy không phải là tình huống ít gặp ở Trung quốc. Đặc biệt là ở những vùng nông thôn, bố mẹ vẫn quý con trai hơn con gái. Hơn nữa, do chính sách kiểm soát dân số tàn bạo của chính phủ Trung quốc, nhiều bé gái đã bị bỏ rơi hoặc thậm chí bị chính bố mẹ mình giết chết. Nông dân Trung quốc không được hỗ trợ gì từ phía chính phủ để trả các chi phí y tế, và phần lớn không được bảo hiểm y tế. Một người nông dân bị bệnh nặng thông thường chỉ có thể chờ đợi tự khỏi hoặc là chờ chết.

Khối u tử cung, bệnh thận, đau nửa đầu, và các bệnh tật khác của tôi đều đã ra đi

Tên tôi là Tian Meiyun và tôi sống ở Đài Bắc.

Vào cuối tháng 11/1997 tôi nhận được một cuộc điện thoại của một người bạn giới thiệu với tôi về Pháp Luân Đại Pháp. Khi tôi đọc quyển sách chính chứa các bài giảng của Pháp Luân Đại Pháp là cuốn Chuyển Pháp Luân, các từ “Con người phải phản bổn quy chân, đó mới là mục đích chân chính để làm người” đã làm cho tôi rất xúc động. Pháp Luân Đại Pháp khác với bất cứ điều gì mà tôi đã học trước đây. Khi tôi nhận ra mục đích nhân sinh là để phản bổn quy chân, tâm trí tôi trở nên thanh tỉnh và tôi khóc vì vui mừng là mình đã tìm ra được chân lý. Ngay lập tức tôi đăng ký tham dự khóa học 9 ngày của Pháp Luân Đại Pháp.

Tôi là người rất ốm yếu từ khi còn nhỏ. Chồng tôi nói với tôi rằng “Em uống thuốc 300 ngày mỗi năm”. Tôi bị bệnh đau nửa đầu, một hội chứng làm cho tôi liên tục nhìn thấy các vật thể đang bay, bị loạn nhịp tim, vẹo cột sống, viêm xương chậu mãn tính, u tử cung và bệnh thận. Cả Tây y và Trung y đều không giúp gì được cho tôi, và tôi đã mất lòng tin vào cả hai. Tôi cũng đã từng tập rất nhiều loại khí công nhưng tình trạng của tôi cũng vẫn không được cải thiện. Tôi cảm thấy vô vọng và hết cách chữa, và rằng cuộc sống là vô nghĩa. Trong tháng đầu tiên sau khi tôi bắt đầu tập Pháp Luân Công tôi chỉ đọc một vài trang của cuốn sách Chuyển Pháp Luân mỗi ngày bởi vì hai mắt của tôi vẫn còn đang bị đau. Tuy nhiên, thân thể của tôi đã bắt đầu thay đổi. Trước kia tôi thường xuyên bị đau nửa đầu. Vào thời gian đầu, bệnh đau nửa đầu vẫn còn tiếp diễn, và thậm chí tôi còn bị nôn. Nhưng sau khi nôn thì đầu của tôi không còn bị đau nữa! Tôi cũng trải qua những thay đổi lớn ở đường tiết niệu của mình. Tôi đọc các quyển sách của Pháp Luân Đại Pháp rất cẩn thận và tập các bài luyện công. Chỉ đến ngày thứ 5 tôi đã cảm thấy mình như đã trở thành một con người mới. Khi tôi mở mắt ra vào buổi sáng, tôi cảm thấy thế giới rất đẹp và thân thể tôi rất nhẹ nhàng. Tôi duỗi thẳng lưng và cảm thấy rất vui vẻ và hạnh phúc.

Mối quan hệ của tôi với chồng cũng đã chuyển từ đối nghịch nhau sang hòa ái và quan tâm chăm sóc. Ba năm trước đây, chồng tôi nhận một dự án và thật bất ngờ là anh ấy đã bị phá sản gần như ngay lập tức. Tôi cảm thấy như là thế giới của mình đột nhiên tan vỡ. Tôi tức giận và cay đắng vì chồng tôi đã nhận dự án này ở trong một lĩnh vực mà chồng tôi không có chuyên môn. Chúng tôi không còn nói chuyện với nhau nữa và sống với nhau như những người xa lạ. Sau khi học Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã cố gắng đặt mình vào vị trí của chồng và nhận ra rằng anh ấy đang cố gắng hết sức mình để kiếm tiền nuôi gia đình.

Nếu như tôi không có những trải nghiệm này, thì tôi đã không thể thực sự hiểu được sự vui mừng và những thay đổi sau khi học Pháp Luân Đại Pháp. Nó đã làm cho tôi có thể đối mặt với những lời phê bình và chỉ trích gay gắt với một thái độ dung nhẫn và đối mặt với những tình huống khó khăn với tâm trí rộng mở và lòng khoan dung. Tôi nhận ra rằng trước kia tôi thường ngang bướng đổ lỗi cho người khác. Tôi đã rất hay gây hấn và độc đoán, nhưng vì tập Pháp Luân Công, tôi đã thay đổi thái độ và đã trở nên thân mật và cân nhắc đến người khác. Kết quả là giờ đây tôi đã trở thành một người vợ và người mẹ tốt hơn trước. Sự tức giận và cay cú của tôi cũng đã biến mất.

Đứa con trai 18 tuổi của tôi đã trở nên chăm học hơn, và sẵn lòng giúp đỡ người khác cũng kể từ khi nó bắt đầu tập Pháp Luân Đại Pháp. Bạn học cùng lớp của cháu gọi cháu thân mật là “cậu bé vàng” và các thầy cô giáo của cháu rất yêu quý cháu. Đứa con trai 13 tuổi của tôi cũng học Pháp Luân Đại Pháp và luôn luôn hành xử như một học viên chân chính. Trước kia tôi không bao giờ dám hy vọng là sẽ có những thay đổi như vậy của các con mình. Tôi hiểu rằng Đại Pháp đã chiếm chỗ vững chắc trong tâm trí chúng. Giờ đây tôi đã tin tưởng hơn vào chúng và không còn phải lo lắng về chúng như trước nữa.

Thông qua việc học Pháp liên tục tôi đã trở nên hiểu biết rõ hơn về sự sâu sắc của Đại Pháp và tâm trí tôi đã trở nên bình ổn hơn. Bất cứ lúc nào xảy ra mâu thuẫn, tôi luôn cố gắng hết sức để tự tìm bên trong tâm tính của bản thân mình để xem tôi có đạt tiêu chuẩn không, để xem tôi có công bằng và chân thành không, hoặc để xem tôi có đang tham lam và vướng mắc vào điều gì không. Tôi cố gắng xử lý tình huống với một tâm trí bình ổn và các vấn đề đã được xử lý một cách dễ dàng. Tôi sẽ trân quý cơ hội được tập Pháp Luân Công, một phương pháp tu luyện thật sự tuyệt vời.

Một bác sĩ về hưu đã được giải thoát khỏi những thống khổ của bệnh sỏi thận và các vấn đề về tiêu hóa

Tôi là một bác sĩ về hưu. Tôi may mắn gặp được Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 8/1994. Thông qua việc tập Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã đào thải được các viên sỏi ra khỏi cả hai quả thận và chức năng gan của tôi đã trở lại bình thường. Những người ở xung quanh tôi biết rất rõ về những sự thực này.

Tại sao tôi, một bác sĩ Tây y, lại lựa chọn đi theo con đường tu luyện Pháp Luân Đại Pháp? Tôi xin kể lại những trải nghiệm của cá nhân mình:

Vào năm 1990, tôi bắt đầu có các triệu chứng đau bụng, đi ngoài, đầy bụng, và sút cân. Sự đau đớn và đầy bụng đôi khi làm cho tôi phải tỉnh giấc vào ban đêm. Cơ thể tôi rất là yếu. Tôi đã phải làm rất nhiều xét nghiệm bao gồm chụp CT, siêu âm, X-quang, nội soi, và xét nghiệm chức năng gan. Các bác sĩ tìm thấy sỏi ở trong cả hai quả thận, và chỉ số tranxaminaza cao (một chỉ số của chức năng gan). Tôi đi khám ở nhiều bác sĩ chuyên khoa ở các bệnh viện ở Bắc Kinh và thậm chí còn gửi cả mẫu máu ra nước ngoài để xét nghiệm nhưng không xác định được là bị bệnh gì. Tôi đã uống nhiều loại thuốc và thảo dược khác nhau và cũng đã đi tiêm rất nhiều. Tôi tiêu rất nhiều tiền vào các loại thuốc bổ và thử nhiều cách chữa trị khác nhau. Nhưng mức tranxaminaza của tôi vẫn tiếp tục rất cao.

Sự hành hạ đau đớn của bệnh tật đã làm cho tôi yếu đi hàng ngày và trực tiếp ảnh hưởng đến khả năng làm việc của tôi. Cuối cùng thì tôi đã phải về hưu sớm để chữa bệnh nhiều năm. Các chuyên gia nói rằng họ không thể chẩn đoán chắc chắn bệnh tình của tôi và rằng họ không có cách nào hiệu quả để chữa bệnh cho tôi, và chỉ có thể điều trị một số triệu chứng của tôi và khuyên tôi nên nghỉ ngơi và điều chỉnh chế độ ăn uống. Tôi rất thất vọng và vỡ mộng về y học. Không còn lựa chọn nào khác, tôi thử học một số loại khí công nhưng chẳng có tác dụng gì. Tôi cảm thấy kiệt sức cả về mặt thể chất lẫn tinh thần và không còn thiết sống nữa.

Vào năm 1994, tôi nghe thấy một cụ già nói rằng ông đã tập Pháp Luân Công được 3 tháng và rằng nó không những có thể chữa bệnh và đề cao sức khỏe mà còn có thể đưa con người lên cao tầng. Sắc mặt ông ấy sáng ngời khỏe mạnh. Tôi trở nên rất quan tâm và muốn tập Pháp Luân Công. Vào tháng 8/1994, tôi bắt đầu tập sau khi đọc quyển sách Pháp Luân Công (cuốn sách giới thiệu về các nguyên lý của Pháp Luân Công và hướng dẫn tập công).

Một hôm, tôi đột nhiên cảm thấy đau không thể chịu được ở vùng thận phải. Tôi bị nôn mửa nặng và bị mất nước. Gia đình tôi đưa tôi đến Khoa tiết niệu Bậnh viện Bắc Kinh để cấp cứu. Kết quả siêu âm cho thấy tôi bị phù ở thận bên phải và bị sỏi chèn ép và tôi được nhập viện. Các bác sĩ khoa tiết niệu bảo tôi rằng sỏi có kích thước 1.2cm là qua to để có thể lấy ra ngoài bằng các phương pháp truyền thống như uống thuốc và chỉ có thể điều trị bằng cách siêu âm tán sỏi hoặc mổ phanh. Việc tán sỏi thường có các tác dụng phụ nghiêm trọng như mất chức năng thận, chảy máu, và nhiễm trùng. Họ khuyên tôi nên mổ phanh là tốt nhất nhưng do sức khỏe yếu vì bị rối loạn tiêu hóa và bệnh mãn tính nên tôi cảm thấy đấy không phải là cách an toàn. Tôi xin được xuất viện.

Tôi kiên trì tập Pháp Luân Công ngay cả khi đang còn nằm viện và sau khi ra viện. Tôi nghe các bài giảng của Lý Sư Phụ trên băng ghi âm và đọc đi đọc lại quyển Chuyển Pháp Luân [là quyển sách chính của Pháp Luân Đại Pháp]. Sư Phụ Lý yêu cầu chúng tôi phải tự coi mình là người luyện công, đề cao tâm tính, vứt bỏ các tâm chấp trước vào danh lợi và cuối cùng đồng hóa với đặc tính của cũ trụ là Chân Thiện Nhẫn. Tôi đã lĩnh hội được những hiểu biết hoàn toàn mới về nhân thể và sinh mệnh cũng như vũ trụ. Cảnh giới tư tưởng của tôi được đề cao lên, và tôi không còn lo lắng về bệnh tật của mình nữa. Cùng với đề cao cảnh giới tư tưởng, sức khỏe của tôi cũng được cải thiện một cách thần kỳ. Khoảng 2 tháng sau khi xuất viện, tôi đi ra một viên sỏi thận hình ô-van lớn màu vàng trong khi tôi đang ngồi thiền ở nhà. Tôi đến bệnh viện để khám và được thông báo rằng thận bên phải không còn có sỏi và không còn bị phù nữa, và kích thước quả thận đã ở mức bình thường. Có 3 viên sỏi nhỏ ở phần đáy của quả thận bên trái. Một tháng sau, nước tiểu của tôi bị vẩn trắng đục. Không ngạc nhiên, khi tôi đi khám ở bệnh viện, phim X-quang cho thấy rằng chỉ còn một viên sỏi nhỏ kích thước 6mm ở dưới đáy của quả thận trái. Bác sĩ nói rằng sẽ rất khó đi tiểu mà ra nó được và chỉ có thể để cho nó nằm nguyên ở đó. Tôi tiếp tục tập Pháp Luân Công. Không lâu sau đó, viên sỏi này cũng đã tự động đi ra ngoài khi tôi đang ngồi thiền.

Thông qua việc tập Pháp Luân Công, tôi đã đi ra được các viên sỏi thận mà nếu không thì sẽ phải lấy ra bằng phẫu thuật hay bằng cách tán sỏi bằng siêu âm. Đây quả là một điều thần kỳ. Vào đầu năm 1996, một cuộc kiểm tra sức khỏe thường niên đã cho thấy rằng mức tranxaminaza của tôi đã xuống đến mức bình thường. Chức năng tiêu hóa của tôi cũng đã trở lại bình thường, và các triệu chứng như đau bụng, đi ngoài, đầy bụng cũng đã biến mất. Bây giờ tôi ăn uống bình thường, chứ không như trước đây khi tôi không thể ăn được hoa quả và các đồ ăn lạnh, ngay cả khi mùa hè. Trong quá khứ, tôi gầy và xanh, và không có sức khỏe. Bây giờ tôi có nước da hồng hào khỏe mạnh, có thể đi bộ rất nhanh và cảm thấy như có ai đẩy mình khi đạp xe đạp. Tinh thần của tôi cũng đã được cải thiện rất nhiều. Những người biết tôi nói với tôi rằng tôi đã trở thành một người khác hẳn sau khi tập Pháp Luân Công.

Ngày đăng: 9-08-2007