Tham nhũng: keo dính gắn kết Đảng Cộng Sản Trung Quốc
22/06/05 — Từ DAJIYUAN.COM
D.J. McGuire
China E-Lobby
Con số tham nhũng trong Cộng Sản Trung Quốc đã trở lên rất lớn tới mức khó mà quen với tất cả chúng ngay được. Một phần điều này đến từ chính những báo cáo, thông thường gồm có sự đấu đá những cán bộ đang bị đẩy ra khỏi đảng, đang bị bắt, hoặc bị tòa án cộng sản kết tội. Điều này cho Đảng chiêu bài “chống tham nhũng”, tuy nhiên hoàn toàn không có khả năng “chống”.
|
Trong thực tế, sự khởi tố không là gì cả ngoài sự chơi chữ. Chúng là những mẩu len được may vào với nhau để che phủ các con mắt, vì tham nhũng không phải là một sự chệch hướng khỏi Đảng, hoặc là kết quả ngẫu nhiên của nó, hoặc thậm chí là một sự cố không thể tránh được vì sự nổi lên nắm quyền lực của nó. Nó là đặc tính cố kết cơ bản của Đảng Cộng Sản Trung Quốc ngày nay; nó là chất keo dính giữ nó lại.
Sự phát hiện này đến với tôi khi tôi đang xem xét trong sự hồi tưởng lại Sự Cố Huyện Hanyuan. Ở huyện Hanyuan (tỉnh Tứ Xuyên), một nhóm các cán bộ địa phương để mắt đến thung lũng đất nông nghiệp dưới sự kiểm soát của họ và đã thấy một con bò cái vắt ra tiền: đập nước thủy điện. Họ nhanh chóng gán nhãn lại cho vùng đất nông nghiệp này là khó cầy bừa, vì thế họ sẽ không phải trả nhiều tiền tái định cư cho 100.000 cư dân phải chuyển nơi ở. Sau đó họ đã có được các khoản vay xứng với dự án như vậy, nhồi nhét túi của họ bằng một số khoản vay bất chính, và đã xây dựng đập nước. Những cư dân tức giận đã cố gắng ngăn cản họ, thậm chí tới mức biểu tình ngồi tại vị trí đập nước.
Tất cả những thứ này xảy ra khi Hồ Cẩm Đào đang tiếp quản Quân Ủy Trung Ương từ Giang Trạch Dân. Lần đầu tiên Hồ có một cánh tay tự do, và có sự kiểm soát sức mạnh hoàn toàn. Đầu tiên ông ta đã đóng vai trò bề ngoài cải cách đã được mài giũa khéo léo của ông ta: một thành viên của Ủy Ban Thường Trực Bộ Chính Trị đã được gửi tới có vẻ là để làm bớt căng thẳng các vấn đề của địa phương, và việc xây dựng cọc bị ngừng lại. Tuy nhiên, sau khi hầu hết sức ép bên ngoài đã qua đi, kế hoạch thực sự của Hồ đã bắt đầu có tác dụng, việc xây dựng hồ được nối lại, và quân đội đã được gửi tới để giải tán các đám đông bằng đạn súng. Một người sống sót, vì các lý do hiển nhiên không được nêu tên, đã đưa ra danh sách chết lên tới 10.000.
Vì thế trong thực tế, Hồ đã đứng về phe các cán bộ tham nhũng chống lại nhân dân, bất chấp tất cả các chiến dịch được cho là “chống tham nhũng” của Đảng và một cơ hội rõ ràng để quét sạch những tên bảo thủ trong tỉnh nhà của đối thủ Giang. Một số người có thể nói đây là vì nhu cầu năng lượng rõ ràng cho các thành phố ven biển Thái Bình Dương. Tuy nhiên các đập nước không phải là cách duy nhất đem lại lợi lộc bẩn thỉu trong Cộng sản Trung Quốc. Các con số không được nói ra về các vụ việc giải quyết bất động sản đã trở thành các mưu đồ hoàn hảo cho các cán bộ tham lam: quét sạch các cư dân cũ, cắt xén các khoản vay, và xây dựng. Nếu các căn hộ có đủ người sống, sẽ có một tòa nhà có lãi. Nếu không thì chỉ là không trả khoản vay. Trung Nam Hải sẽ bao phủ các khoản lỗ (thực tế họ gần đây đã chỉ làm điều đó, điều chỉnh 45 tỷ đô la – và thậm chí đó không gần đủ).
Thậm chí các nỗ lực thường được khen ngợi để “làm mát” nền kinh tế cũng bị làm suy yếu bởi tham nhũng khi Trung Nam Hải nhìn theo cách khác. Động cơ lớn nhất dẫn dắt nền kinh tế Cộng sản là các nhà máy được cán bộ xây dựng có đầu tư từ các ngân hàng của Cộng Sản – thật ngạc nhiên! Như là một phần của chiến dịch “làm mát”, những khoản vay đó bị hạn chế nghiêm ngặt. Tuy nhiên, nếu các cán bộ đổi tên các kế hoạch nhà máy của họ như là các dự án “nông nghiệp”, thì các khoản vay trở về một cách có ma thuật để làm giàu các cán bộ và cuối cùng xây dựng nhà máy.
Như vậy tại sao Trung Nam Hại lại quá sốt sắng cho phép sự ăn cắp khổng lồ này tiếp diễn, và thậm chí để huyện Hanyan và các vùng xa xôi khác nhận chìm trong máu để bảo vệ các mưu đồ bất lương?
Câu trả lời đến từ “Chín Bài Bình Luận Về Đảng Cộng Sản Trung Quốc”. Từ sự khởi đầu sớm nhất của Đảng như là một chi nhánh phụ thuộc của Liên Ban Xô Viết, nó đã sử dụng sự phản bội để tự tài trợ, như ghi chép của Yang Kuison ở Đại Học Bắc Kinh, đã được trích trong Bài Bình Luận Số Hai: “Họ lợi dụng nhiều nguồn tài trợ khác nhau (Văn Phòng Truyền Thông Quốc Tế, các đại diện cho Quốc tế cộng sản II, và các tổ chức quân đội, v.v..) để lấy các nguồn tài trợ, bỏi vì một tổ chức không biết rằng các tổ chức khác đã cấp các khoản tài trợ này chưa”.
Tuy nhiên, tự các bài “Bình Luận”, như là một thể thống nhất, đã cho thấy manh mối của lý do quan trọng hơn. Tới ngày nay, hơn 2,25 triệu Đảng viên, sau khi đọc các bài Bình Luận, đã thoái xuất khỏi Đảng trong sự phẫn nộ, hàng trăm ngàn người hơn nữa không kể ra được không thể tuyên bố từ bỏ công khai. Tuy nhiên, điều này vẫn để lại điều tốt cho 60 triệu Đảng viên. Trong sự thiếu vắng sự phán quyết đạo đức, và với sự tuyên bố của Cộng Sản là “chủ nghĩa yêu nước” đã phơi ra như là một trò đánh lừa tàn nhẫn, tại sao họ lại ở trong một Đảng như vậy?
Câu trả lời đến trong tham nhũng. Là thành viên của Đảng đã không còn là một cái vé để có căn hộ tốt hơn, lương cao hơn, hoặc là công việc tốt hơn, mà nó là điều kiện tiên quyết cần phải có, chắc chắn để có được vô số cơ hội tự làm giàu trên chi phí của nhân dân. Thỏa thuận không được nói, không được nghe đến giữa Trung Nam Hải và các cán bộ các tỉnh – và cũng như thế giữa các cán bộ cấp tỉnh và các tổ chức địa phương tương ứng của họ – là đơn giản đau đớn. Nếu các cán bộ địa phương trung thành với trung ương, thì trung ương sẽ cho phép các địa phương ăn cắp nhiều đến mức họ có thể. Vì thế Hồ Cẩm Đào không thể ngừng đập nước ở huyện Hanyuan, hoặc là các mưu đồ bất lương về bất động sản, hoặc các khoản vay “nông nghiệp”; không có chúng, ông ta không thể nào dựa vào sự ủng hộ của các địa phương được nữa trong các trận chiến trong nội bộ đảng, hoặc là một cách quan trọng hơn, các chiến dịch chống Nhật Bản, chống Đài Loan, và chống Mỹ ông ta phải theo đuổi để biện hộ cho kế hoạch Ponzi mà Đảng đã trở thành.
Vì thế sự tham nhũng không phải là một “tai họa” đối với Đảng; nó không phải là một sản phẩm do bị cám dỗ của Đảng viên; nó thậm chí không phải là một công cụ được sử dụng bởi các bè phái nào đó bên trong Đảng để giữ quyền lực. Nó là trạng thái cơ bản của sự tồn tại của Đảng, là một phần không thể thiếu được của quyền lực chuyên chế của Đảng, và là lực lượng gắn kết Đảng lại. Nước Trung Quốc có thể thoát khỏi tham nhũng là nước Trung Quốc không có Đảng Cộng Sản Trung Quốc.
D.J. McGuire là chủ tịch của China e-Lobby, một tổ chức chống Cộng Sản mà ông đã đồng sáng lâp vào năm 2000, và là tác giả của “Rồng trong bóng tối: Làm thế nào và tại sao Cộng sản Trung Quốc lại giúp đỡ các kẻ thù chiến tranh của chúng ta trong khủng bố”.