“Cửu bình” dưới mắt của Đông Âu
07/07/05 — Từ DAJIYUAN.COM
Phỏng vấn Peter Zvagulis, cựu phóng viên và chủ nhiệm đài Truyền thanh Tự do Châu Âu
ĐKN:: Đại Kỷ Nguyên Thời báo đã đăng một loạt bài đặc biệt ‘’Cửu bình – Chín bài bình luận- về Đảng Cộng sản Trung quốc’’ cách nay vài tháng. Ông có được dịp đọc ‘Cửu bình’ không?” Xin cho biết ý kiến của ông về nó?
Peter Zvagulis: Có, tôi đã có dịp may đọc chúng.
Tôi rất ngạc nhiên khám phá ra rằng một tài liệu như vậy được tồn tại. Hừm, ông đã biết quá trình của tôi. Tôi đã chứng kiến tất cả những cuộc đấu tranh chống cộng sản, và cuộc tranh đấu để Cộng sản Âu châu sống sót. Tôi đã chứng kiến phe đối lập bắt đầu bắt rễ dần dần tại Đông Âu, và nơi đất nước mà tôi phát thanh, là Latvia. Họ cũng có một thứ tương tự như ‘Cửu Bình’, với cái khác biệt là nó không được kết tụ một cách khoa học và trọn vẹn như ‘Cửu Bình’.
|
Nhiều năm trước đây, tại Latvia, nó được đăng ở hải ngoại, “Lá thư của 100 Đảng viên Cộng sản”. Nó được đăng bên ngoài bức Màn Sắt, và được đăng theo cách làm cho người Cộng sản Xô-viết rất khó chịu. Phần nhiều đó là về sự đàn áp những dân tộc thiểu số của Nga xô mà những quốc gia khác đã phải trở thành và về tất cả những tàn ác mà chúng ta bây giờ biết đã hiện hữu tại Nga xô. Chúng nhắc tôi nhớ lại điều đó.
Tôi thấy ‘’Cửu Bình’’ diễn tả rất hay, rất chính xác tất cả những tàn ác của chế độ Cộng sản. Cho dù chúng diễn tả phần nhiều là Đảng Cộng sản Trung quốc, tôi nhận thấy chúng khá chính xác đối với các đảng Cộng sản khác, đã hiện hữu trước đây và đang hiện hữu. Tôi mong rằng những tài liệu như vậy có thể xuất hiện nhiều năm trước đây. Tôi đọc chúng bằng tiếng Anh và tôi biết có lẽ chúng cũng đã được dịch ra nhiều thứ tiếng.
Tôi tin rằng truyền bá tin tức này về bản chất thật của chế độ Cộng sản cho khắp thế giới biết, đến các nước khác là điều rất tốt. Vì điều mà chúng ta nhận thấy lầ sự thiếu hiểu biết, nhất là trong giới trẻ, tại các nước Tây phương. Những người có những cái nhìn theo cánh tả đôi lúc có thể cảm thấy phần nào có thiện cảm đối với một số khẩu hiệu Cộng sản vì họ không biết tất cả những tàn ác đi chung với chúng. Vậy rất là tốt. Tôi tin chúng sẽ giúp ích không những chỉ cho dân chúng Trung quốc, nhất định là vậy.
Phải có người đứng lên nói, có người mà có được sự tự do để nói lên, tôi tin rằng phải làm điều này, để thay cho hàng triệu người mà không thể có tiếng nói. Có cái gì, hoặc có lúc họ vì quá sợ hải, để có thể nghĩ làm cách nào họ có thể nói lên nỗi lòng của họ. Tôi cho rằng đây là lịch sử trọn vẹn nhất của Đảng Cộng sản Trung quốc mà tôi được đọc.
ĐKN: Phần đông dân chúng có được nghe qua hoặc đọc ‘Cửu bình’ không?”
PZ: Theo tôi biết thì không có nhiều người lắm. Tôi tin rằng ‘Cửu Bình’ là rất tốt vì Liên Minh Châu Âu (EU), nghị viện, thậm chí ngay từ đầu năm nay đã không ngừng bàn cãi về việc chỉ trích Cộng sản. Các nước như Lativia, mà trước đây nằm dưới thống trị của Nga xô và nay lại trở nên độc lập, và bây giờ có đại diện tại nghị viện của EU, các nghị sĩ đề nghị một dự án để khiển trách chế độ Cộng sản và đảng Cộng sản và các tội ác của nó.
Thật là có ý nghĩa, theo ý tôi, khi nhìn thấy cái gọi là chánh trị thật sự đôi lúc lại can nhiểu vào cái lý thông thường, vì có một số nghị sĩ Tây phương ngăn cản sự khiển trách. Họ không muốn làm khó chịu những đại cường quốc; im lặng thì họ đồng ý nhưng họ không muốn ký tên vào một bản tuyên bố hoặc dự án gì cả.
Vì vậy tôi tin rằng việc truyền bá sự thật về chế độ Cộng sản thật sự là gì, là rất có ích vì trong một chế độ dân chủ, toàn bộ cử tri, người dân nói lên cách nào các nghị sĩ, viên chức chính phủ nên cư xử, vì các người này phải nghĩ đến việc báo cáo với những người đã bầu họ ra, và (cũng mong) sẽ được bầu lại. Khi họ cảm thấy tin tức ở nơi nào đó, các thông tấn nói về đó, dân chúng biết về các đìều, họ có một phần trách nhiệm tinh thần. Tôi tin rằng truyền bá tin tức này là tốt, sẽ có áp lực tinh thần nhiều hơn đối với các chính phủ Tây phương để họ hành động.
Vi dụ, tôi nghĩ người ta có thể, đứng từ một mặt mà nói, hoan nghênh một số báo cáo mà nước Mỹ và EU đã có về các trao đổi kinh tế với Trung quốc, theo tôi nghĩ chúng cho người ta một số cơ hội để không bị kềm chế 100% bởi ĐCSTQ. Một mặt khác, tôi tiếc rằng các chính quyền Tây phương không gây áp lực đủ lên Trung Quốc Đỏ và không kiên trì trong việc tạo áp lực lên Trung quốc về vấn đề nhân quyền, về những tự do dân chủ căn bản, về quyền truyền thông. Ví dụ đối với sự ngăn cản sử dụng mạng lưới Internet tôi tin rằng đó rỏ ràng là cố tình ngưng dòng lịch sử. Về một mặt thì nó rất buồn cười, về mặt khác, phải công nhận đó nhất định là một hạn chế một trong những quyền căn bản (hàng đầu) của con người mà chúng ta có được tại nước nước Mỹ.
ĐKN: Vào đầu thập niên 1990, người ta chứng kiến giống như trò đô-mi-nô sự sụp đỗ của các chế độ Cộng sản tại Đông Âu. Hiện nay ĐCSTQ là chế độ Cộng sản quan trọng còn lại. Trung quốc ngày nay, dù bề mặt của nó thấy tiến bộ kinh tế, nó có rất nhiều sự khủng hoảng. Ông có nghĩ là chế độ Cộng sản phải chết không? Tại sao?
PZ: Phải, tôi tin như vậy. Tôi tin rằng căn bệnh của ĐCSTQ đã đến thời kỳ cuối cùng. Cái dấu hiệu đầu tiên cho thấy, tôi tin rằng cái trào lưu thoái đảng lan tràn này càng ngày càng lan rộng ra, dân chúng thoái ĐCSTQ là một dấu hiệu nhất định cho thấy là ĐCS không còn thuốc chữa nữa. Nó không thể cải cách. Nó không thể sống xót dù với một nền kinh tế mềm mỏng. Có được một nền kinh tế mềm mỏng là một điều tốt, nhưng cả cho dù họ có muốn thử tất cả sự nhiệm mầu, tôi tin rằng sự mềm mỏng kinh tế cũng sẽ chỉ làm tăng tốc sự sụp đổ của hệ thống Cộng sản.
Nếu anh so sánh sự việc này với sự sụp đổ của Nga xô và sự sụp đổ của hệ thống Cộng sản tại Đông Âu, tôi nói rằng cái triệu chứng đặc biệt này, theo ý tôI, là rất giống với điều mà chúng ta đã nhìn thấy tại Đông Âu. Khoảng một hai năm trước khi Nga xô sụp đổ hoàn toàn, nó có thể khác nhau dưới một số hoàn cảnh nào đó. Tôi không phải chuyên viên về mạng sống của Trung quốc. Nhưng nhất định tôi nghĩ đây là một triệu chứng rất nghiêm trọng, dân chúng cuối cùng đã tỏ ra một sự can đảm lớn.
Điều này đòi hỏi nơi họ một sự can đảm lớn để bày tỏ tính kiên quyết chắc chắn. Rời bỏ ĐCS vẫn còn là một bước khá nghiêm trọng mà người Trung quốc phải làm vì bạn bè thân quyến của họ có thể cũng bị nguy hiểm theo bởi hành động này. Vì đây là một hành động rất phức tạp và can đảm, vì vậy điều đó có nghĩa là nó phải được đến từ một phần rộng rãi hơn của xã hội. Nếu ai có đủ can đảm để quyết định hành động này, một là người đó phải buông bỏ cái phía đen tối bên trong họ, sáng suốt thức tỉnh về cái thành phần của một cái gì tàn ác mà đang tiêu diệt những người khác, là điều đi ngược lại với trào lưu tự nhiên.
Hai là người đó phải có trong đầu óc một cái gì làm gương cho người ta, dùng như một thứ gương mẫu cho những người khác, vì người đó đang bị nguy hiểm. Theo như những gì tôi được hiểu về hệ thống Cộng sản, cái điều khó nhất thường là vượt qua được ý kiến của các thân nhân và bạn bè, vì họ sẽ cảm thấy bị hăm dọa bởi hành động đó. Nếu người đó lấy được cái bước can đảm đó, đó có nghĩa là, theo ý tôi, cái tình cảm nói chung của dân chúng là đã vượt quá mức của sự sợ hải bị đàn áp Cộng sản, và dân chúng nói về cộng đồng là đã cảm thấy quá đủ sự đàn áp, và họ cuối cùng muốn được tự do. Theo ý tôi, đó là một triệu chứng nghiêm trọng. Vậy, điều đó có nghĩa là nó đang tiến tới.
Còn một điều khác, tôi chỉ có thể đọc báo chí Trung quốc bằng Anh ngữ hoặc ngoại ngữ khác mà tôi biết, nhưng không có cái nào, trong các nguồn tin tức đó mà bị chánh phủ Trung quốc kiểm soát, thấy nói một điều gì về nhân quyền, một điều gì về những vấn đề thật sự hiện hữu tại Trung quốc. Tất cả những gì tôi có thể đọc được là nói về thành công kinh tế, nó khiến cho người ta quên đi đảng Cộng sản và cảm thấy nó gần như là một đất nước tự do. Thật ra không phải.
Điều mà tôi có thể nhìn thấy là ĐCS vẫn còn kiểm soát rất mạnh mẽ nền thông tin tại Trung quốc, điều này tôi tin rằng cũng sẽ sụp đổ. Các điều mà tôi nhìn thấy là dựa trên đời sống, qua kinh nghiệm từ các chế độ Cộng sản khác. Chính họ có thể đánh mất cả cái ý thức về thực tế. Đó là một trong những lý do nghiêm trọng nhất của sự thất bại của họ. Họ tạo ra một hệ thống lừa dối, những người yêu nước trên các phương tiện truyền thông mà họ muốn dân chúng tin vào hoặc tối thiểu nhắc đi nhắc lại. Điều gì xảy ra là cuối cùng chính các nhà lãnh đạo cũng không có được một tin tức chân thật, vì xã hội, đến một lúc nào đó, họat động như một cái máy điện tín. Nếu chư vị để tin tức xác thật trong đó, chư vị có thể yêu cầu nó cho ra một sự tính toán xác thật đến một mức độ nào đó, nhưng nếu chư vị để vào đó những điều dối trá, máy điện tín là như một người làm công rất trung thành, nó sẽ cho lại chư vị những điều lừa dối. Điều gì xảy ra, tôi tin rằng các nhà lãnh đạo của ĐCS là đang nhận lại từ các thuộc cấp của họ càng lúc càng có một hình ảnh méo mó của sự thật. Đó là lý do vì sao có một khoảgn cách đó giữa điều mà được chấp nhận, điều mà họ lên kế hoạch, điều mà họ có thể đưa ra trước hội nghị nhân dân Trung quốc, và sự thật đang thật sự xảy ra trên đất nước.
Có tối thiểu hai triệu chứng đó.
ĐKN: Như ông vừa nói đó, một công cụ chính mà ĐCS luôn sử dụng để duy trì quyền lực của nó là kiểm soát tư tưởng và lừa gạt. Gần đây, hai viên chức ĐCSTQ, Ô. Chen Yonglin và Ô. Hao Fengjun, công khai rời bỏ Đảng tại Úc châu. Cả hai đều nói đến Cửu Bình đã giúp họ nhìn ra được bản chất tàn ác của ĐCSTQ. Xin ông cho biết ý kiến về vai trò của Cửu bình trong việc giúp dân chúng đập bể cái kềm chế tư tưởng và lừa gạt bởi ĐCSTQ ?
PZ: Tôi nghĩ là cách mà tài liệu này trình bày, đặt để các tin tức bên nhau là rất toàn vẹn, rất chính xác, thẳng thắn, rất dễ nắm vững được, trình bày sự thật tự nó là như vậy. Tôi nghĩ nó là một khí giới rất mạnh để tuyên dương tự do và dân chủ tại xã hội Trung quốc và làm cho dân chúng suy nghĩ và đưa ra quyết định độc lập của chính họ. Đến một mức độ nào, nó cũng giống như điều mà chúng tôi đã làm với đài Truyền Thanh Châu Âu Tự do đến các nước khối Cộng sản trước đây tại Đông Âu và Nga xô.
Tất cả những thứ đó là để giúp dân chúng lấy những quyết định độc lập, để thông tin cho dân c húng. Đó là điều mà tôi thấy được trong Cửu Bình. Nó là tin tức thật. Đó là thông tin cho dân chúng. Nếu người đọc nó mà vẫn quyết định làm người Cộng sản, vậy thì đó là quyết định của họ. Nhưng tối thiểu họ có được một sự chọn lựa và họ có được tin tức xác thật, họ phải làm một sự lựa chọn cá nhân của họ. Tôi nghĩ là hai người mà anh vừa nói đến đó đã làm một sự lựa chọn tinh thần của họ. Lương tâm của họ không cho phép họ tiếp tục đi với Đảng Cộng sản. Vì bây giờ cuối cùng họ đã hiểu và hiểu trọn vẹn những tội ác của chế độ Cộng sản. Và họ không muốn còn là thành phần của nó lâu dài hơn nữa.
Tiếc thay, trước đây chúng tôi đã không có được một tài liệu trọn vẹn như vậy ở cùng một chỗ, liệt kê mọi điều thật sự bản chất tàn ác của chế độ Cộng sản. Vì vậy chúng tôi đã phải dùng đến nhiều tài liệu để dân chúng qua đọc chúng có thể hiểu được đó là điều gì đã thật sự xảy ra.
Tôi nghĩ rằng điều mà Cửu Bình đang làm thật vĩ đại. Tôi chỉ mong sao người ta có được những phương tiện nhiều hơn nữa để vượt qua sự cản ngăn tin tức của chánh phủ Trung quốc. Lại nữa, tôi rất thích tất cả các liệt kê những sự khủng bố liên tiếp bởi ĐCSTQ. Ví dụ, sự khủng bố cuối cùng đối với Pháp Luân Công, mà tất cả chúng ta đều thấy trên báo chí (đôi lúc, nó giữ trang đầu, đôi lúc dân chúng lại hướng trở lại Iraq). Theo tôi biết, lịch sử Đảng Cộng sản Đông Âu khủng bố dân chúng và các phong trào là rất tương tự. Pháp Luân Công, trong trường hợp này, là bị chế độ Cộng sản xem như là kẻ thù, không phải vì Pháp Luân Công đã chọn để chiến đấu với chánh phủ Cộng sản, nhưng chỉ vì nó độc lập, nó tuyên dương giá trị đạo đức truyền thống, và điều này là cái gì mà không một chế độ Cộng sản nào chấp nhận. Họ luôn muốn một sự kiểm soát trọn vẹn bất tự nhiên trên mọi hình thức của đời người trên phần đất mà họ kiểm soát. Khi họ vừa nghĩ một cái gì đó đang thóat ra khỏi sự kiểm soát hoàn toàn của họ, họ trở nên nóng nảy. Họ trở nên khủng hoảng và trở nên muốn tấn công. Thông thường nó đưa đến một chiến dịch mạnh bạo.
Điều nữa mà tôi rất vui là Cửu Bình chỉ rõ (cũng là điều mà tôi tin rằng là một trong những lý do Cộng sản phải tan rã) là người Cộng sản đã làm méo mó những liên hệ tự nhiên và lịch sử trong xã hội. Trong trường hợp này, đó là xã hội Trung quốc, nhưng tôi nghĩ nó cũng áp dụng cho các nước Âu châu, vì người Cộng sản tại Nga xô và các nước Đông Âu cũng làm y như vậy. Họ tự đặt mình ở địa vị Trời. Vậy có đấu tranh với Trời. Ví dụ, người Cộng sản Xô viết một lần muốn đổi dòng những con sông lớn của Siberia về một hướng khác. May thay, dù sao cũng không làm được. Nhưng đó là bản chất của chế độ Cộng sản, cái giáo lý mà họ có. Chỉ vì sự trật tự tự nhiên của trời đất đã bị lật ngược trong giáo lý của họ, vì cái lý do giản dị đó, nó không thể bền bỉ. Nó chỉ kéo dài khi họ vẫn còn giết chóc, nhưng họ không thể mãi giết chóc được.
Đó là trở lại điều tôi đã nói về hình ảnh méo mó của sự thật mà họ nhận được từ thuộc cấp của họ. Đó là vì họ có cái giáo lý mà không đúng sự thật, vì vậy họ sẽ có tin tức trở lại mà không thực tế, vì họ không thể chấp nhận tin tức khác. Nó làm thành một vòng tròn, vì vậy họ sẽ phải sụp đổ. Theo ý tôi, sự kết thúc của ĐCSTQ có thể đến rất sớm. Tôi không biết sớm đến bao giờ, nhưng chúng ta hãy cầu nguyện cho nó đến sớm hơn là muộn, vì càng sớm chế độ Cộng sản sụp đổ, càng ít bạo lực có thể xảy ra, càng ít nó có thể làm ác đến con người.
ĐKN: Nếu Trung quốc thay đổi từ một chế độ Cộng sản đến một xã hội sau-Cộng sản, vậy ảnh hưởng của nó sẽ như thế nào trên mẫu hình thế giới và liên lạc quốc tế?
PZ: Tôi tin rằng cái ảnh hưởng sẽ vô cùng lớn. Anh đã thấy ảnh hưởng của sự sụp đổ của Nga xô và những thay đổi đã xảy ra trong tất cả các nước Đông Âu Cộng sản trước đây là vô cùng vĩ đại trên phần đất còn lại của thế giới. Vì nó đã thình lình thay đổi những thực tại chính trị trên thế giới và những lực lượng liên hệ kinh tế.
Nhất thiết, một số người sẽ không thích nó, nhưng nhiều người hơn sẽ thích nó và hoan nghênh nó. Theo quan điểm của tôi, tôi sẽ hoan nghênh nó và càng sớm càng tốt, vì theo như tôi thấy, đó là một sự thay đổi về chiều hướng dân chủ. Đó sẽ là một sự thay đổi mà mọi người có thể hoan nghênh, vì chỉ những chế độ không thực tế, đàn áp là thật nguy hiểm cho toàn thể phần còn lại của thế giới. Điều đó không có nghĩa là các nước dân chủ không có những vấn đề của họ. Họ có. Anh đã thấy những vấn đề nội bộ Liên Minh Châu Âu gần đây, vì vậy họ không thể quyết định về cái ngân khoản gần đây. Nhưng đó là một lối để tranh đấu cho quyền lợi của họ. Nhóm người khác nhau có những quyền lợi khác nhau là bình thường.
Tôi tin rằng nhiều thực tại kinh tế và chính trị sẽ thay đổi, nhất là Á châu. Vì, Trung quốc, như là một đại cường quyền Cộng sản duy nhất còn lại, nhất định đang lưu truyền ảnh hưởng của nó lên những nước láng giềng. Và như vậy nếu đó thay đổi, tôi tin rằng cũng sẽ như đường lối có lẽ giống như ảnh hưởng dây chuyền của trò đô-mi-nô mà đã xảy ra tại các chế độ Cộng sản Âu châu. Sự đàn áp của Cộng sản và những nước thiên Cộng sẽ không thể chịu đựng được lâu dài hơn nữa, vì sẽ không còn có bà mẹ lớn, không có lục địa Cộng sản để họ có thể nhìn lại để được đỡ đầu và bảo vệ. Sẽ không có cách chi để tìm nguồn tài trợ kinh tế cho một số hành động không mấy hợp pháp. Tôi tin rằng cộng đồng thế giới nói chung sẽ được lợi.
Lại nữa, một lực lượng to như vậy mà có thể đi theo liên hiệp chống khủng bố, một cách dân chủ, một cách thực tế hơn. Nếu anh nhìn lại Nga xô trước đây, Nga xô cũng tuyên bố rằng nó hợp tác với các cường quốc Tây phương, nhưng, thay vì vậy, bây giờ chúng ta nhận thấy rằng từ những tài liệu lưu khố những chứng tích được tiết lộ của KGB Xô viết, những chứng tích của Stasi Đức quốc trước đây, rằng họ đã ủng hộ các hệ thống khủng bố khắp thế giới. Họ ủng hộ các phong trào khủng bố, cung cấp khí giới cho chúng. Cả bằng cách nghiên cứu hệ thống cung cấp khí giới của các tổ chức khủng bố trong một giai đọan thời gian nhiều chục năm, anh có thể thấy rằng nó thay đổi rất nhiều từ khi Liên bang Xô viết sụp đổ. Vậy, không còn có những vụ kê vai phóng tên lửa, không còn có cung cấp khí giới rẻ tiền cho các tổ chức khủng bố khắp thế giới. Nhiều nhóm trong chúng chỉ là phải giải tán vì chúng không còn được sự trợ cấp tài chánh nào nữa.
ĐKN: Ông có điều gì nữa muốn chia sẽ với độc giả của chúng tôi không?
PZ: Tôi tin rằng cái bệnh, dĩ nhiên đảng Cộng sản tự nó có thể được gọi là một căn bệnh, nhưng nó có cái bệnh của nó. Tôi tin rằng nó bệnh đã đến thời kỳ cuối, nó đang đi vào giai đọan cuối của nó. Tôi chỉ hy vọng những người mà ông vừa nhắc đến đó, hai người tại úc châu mà đã bước ra và từ bỏ ĐCS, tôi hy vọng rằng sẽ có nhiều người hơn sẽ tỏ rõ cái can đảm này và thực hiện điều đó. Vì càng nhiều người thực hiện nó, thì càng nhiều thành phần còn lại của dân chúng sẽ hiểu ra Cộng sản không mạnh như vậy đâu. Thế cờ sẽ lật lại, người Cộng sản sẽ hiểu ra rằng họ không có mạnh như vậy đâu, họ sẽ bắt đầu sợ dân chúng hơn là dân chúng sợ họ. Tôi chỉ là hoan nghênh phong trào lan rộng ra. Lại nữa, tôi tin rằng nó càng phát triển càng mau, càng ít có cơ hội cho bạo lực xảy ra. Vì nếu các công an, các viên chức quân đội và các viên chức uy quyền đang thoái về phía tự do, không chọn lựa phía đảng Cộng sản nữa. Vậy, nó sẽ có thể, khi các nhà lãnh đạo đảng Cộng sản cuối cùng quyết định lại dùng vũ lực để bảo vệ quyền lực của họ, sẽ không có ai nghe theo họ. Đó là hy vọng của tôi. Chúng ta hãy chấm dứt nơi đây, hy vọng dân Trung quốc sẽ tìm cách để gia tăng tốc độ của hành trình này và làm cho nó xảy ra mà không bạo lực.
Peter Zvagulis là một nhà báo được giải thưởng với hơn 15 năm trong những vấn đề quốc tế. Trước đây là chủ nhiệm trưởng của Sở Truyền thanh Latvian đài Truyền Thanh Châu Âu Tự Do và chủ nhiệm của tờ báo Latvian Mỹ Laiks (Thời báo) có cơ sở tại Nữu ước, ông ta hiện đang làm việc với tư cách là thông tín viên cho Truyền hình Công chúng Latvian tại Prague, giảng thuyết tại các đại học và cố vắn các viên chức chánh phủ về các vấn đề an ninh quốc tế.