Tại sao Trung Cộng sợ Tuyệt thực?
08/06/2006
Tác giả: Trần Diễm Hồng
Bài đặc biệt cho Thời báo Đại Kỷ Nguyên – Ngày 3, tháng 3- 2006
|
Những cuộc tuyệt thực kháng nghị bảo vệ nhân quyền ở Trung Quốc đang xảy ra cả trong và ngoài Trung Quốc. Tại sao Đảng Cộng Sản Trung Quốc(Trung Cộng) sợ những cuộc tuyệt thực?
Trong một quốc gia lớn như thế, hàng ngày đều có người tuyệt thực ở Trung Quốc, và Trung Cộng không quan tâm. Tuy nhiên, có hai hình thức tuyệt thực mà nó rất sợ. Một loại là hành động thực hiện bởi các học viên Pháp Luân Công trong các trại lao động để phản đối cuộc khủng bố của Trung Cộng. Một loại tuyệt thực khác là của các luật sư và các nhân vật công chúng khác những người đã đọc “9 Bình luận về Đảng Cộng sản” và đã rút khỏi Trung Cộng.
Không phải là Trung Cộng sợ lòng quyết tâm và hay nhiệt tình của những cuộc tuyệt thực. Hơn thế, nó sợ những người hành động dựa vào chính tín của họ để phản đối Đảng. Trung Cộng sợ nhất những người chính tín. Sự thật này được thấy trong lịch sử đàn áp của Đảng đối với tín ngưỡng truyền thống và các giá trị văn hóa Trung Quốc cổ truyền. Hai bức tranh phản ánh sinh động nhất của sự đàn áp này là cuộc Cách mạng Văn hóa và cuộc khủng bố Pháp Luân Công.
Theo “9 Bình luận về Đảng Cộng sản”, “Một bóng ma ám ảnh phải điều khiển tuyệt đối tư tưởng của những người bị ám ảnh để tiếp năng lượng cho sự sống của nó.” Trung Cộng như một bóng ma tà linh ám ảnh. Lý do mà nó có thể duy trì sự tồn tại là bởi vì những người không biết sự thật đã rót năng lượng cho nó. Như bất cứ thực thể nào, nó sợ nhất là bị cắt đứt nguồn năng lượng.
Một vài người phê bình Trung Cộng bởi vì họ vẫn nuôi dưỡng những niềm hy vọng, một cách cố ý hay vô ý, rằng nó sẽ tiến bộ. Bất kể là vấn đề gì, là quan chức tham nhũng hay khủng hoảng kinh tế, cũng như nhân dân không đáp ứng nhu cầu của Đảng, mà chỉ phê bình Đảng trên những lĩnh vực riêng biệt và không khích lệ nhân dân phủ nhận sự tồn tại của nó, bộ máy Cộng sản sẽ không quan tâm. Kỳ thực, Trung Cộng thậm chí hoan nghênh những lời chỉ trích như vậy, bởi vì những lời chỉ trích ấy cũng cấp thêm cho nó năng lượng sống. Nó như là sự cãi nhau giữa hai vợ chồng. Khi họ cãi nhau, họ truyền cấp thêm năng lượng cho mối quan hệ của họ. Khi họ cắt đứt tất cả sự quan hệ, thì mối quan hệ đó sẽ chết.
Nói một cách khác, tất cả những niềm hy vọng, sự mong chờ sai lầm, cảm tình, hay là căm ghét, và những tình cảm khác đều cấp năng lượng cho Trung Cộng. Có phải là bạn tức giận nó? Có phải là bạn phẫn nộ với nó? Có phải nó làm bạn chán ghét? Có phải chăng là đang sợ rằng nó sẽ điều xe tăng lăn bánh trên đường phố một lần nữa? Có phải bạn đang lo lắng về nó? Bạn vẫn hy vọng rằng nó sẽ cải tiến tốt hơn? Hay là bạn vẫn “cảm tình Đảng”, vẫn cần nó?
Ngay khi bạn có những tâm lý này, bạn vẫn còn đang ở trong “ngưỡng cửa” của loại hình tư tưởng đã được Trung Cộng đã dày công nuôi dưỡng, và bạn đang cung cấp nguồn năng lượng cho Đảng. Chỉ khi người ta đọc và truyền rộng “Cửu Bình” và mở rộng đầu óc của họ ra, họ mới có thể giải phóng chính mình khỏi những điều giáo dục của Trung Cộng. Khi đó họ có thể thực sự từ chối, phủ nhận bóng ma ám ảnh và cắt đứt nguồn năng lượng của nó.
Chỉ nghĩ thôi, “Tôi hoàn toàn phủ nhận Trung Cộng” thì không đủ. Con người phải có hành vi. Suy nghĩ thôi thì không tính; hành vi mới được tính. Bạn không thể tẩy đi cái dấu ấn ác thú của Trung Cộng cho đến khi bạn tuyên bố chính thức sự rút khỏi Đảng và các tổ chức liên quan của nó. Cũng tương tự, Trung Cộng sẽ ngưng tiếp nhận năng lượng từ bạn chỉ khi bạn thực hiện tuyệt thực dựa trên “hoàn toàn không thừa nhận Trung Cộng” hoặc làm những hành động cụ thể khác để phủ nhận sự tồn tại của Đảng.
Luật sư nhân quyền Cao Trí Thịnh, người đề xướng những cuộc tuyệt thực ở Trung Quốc, đã nói, “Trên nhiều góc độ, nếu bạn vẫn còn sợ, những gì bạn sợ sẽ trở thành sự thật. Nếu bạn không còn sợ thì những điều làm bạn sợ sẽ chẳng xảy ra. Tôi không sợ Trung Cộng.”
Tôi muốn chắp bút thêm lời bình của luật sư Cao: Tôi không sợ Trung Cộng, vì thế nó không thể lấy năng lượng từ tôi để khủng bố nhân dân. Tôi cũng muốn chắp bút thêm rằng tất cả những điều mà Trung Cộng sợ hãi sẽ trở thành tương lai của nó.