Trưởng phòng 610 thoái Đảng Trung Cộng
Bài của Wang Yi
Thời báo Đại Kỷ Nguyên-Ngày 10 tháng 6, 2008
Tin từ Toronto – Đã có trên 39 triệu người gửi tuyên bố từ bỏ ĐCSTQ đến cho trung tâm thoái Đảng. Những tuyên bố này thể hiện sự vững tâm vào lựa chọn thoái Đảng Trung Cộng cùng các tổ chức liên đới của nó của người dân. Với mỗi một đệ trình thoái Đảng đều có một câu chuyện đồng hành đằng sau. Những con người cao thượng này chính là những tình nguyện viên tận tụy của trung tâm thoái Đảng toàn cầu.
Những tình nguyện viên tại trung tâm thoái Đảng ở Toronto đã liên tục đi đến với những cộng đồng người Hoa hoặc những địa điểm tập trung những khách du lịch từ Trung Hoa đại lục để hỗ trợ người dân rút ra khỏi Đảng Trung Cộng cùng những tổ chức liên đới của nó. Ngoài ra ,họ còn liên tục gọi những cuộc điện thoại về lục địa để giảng chân tượng cho người dân. Xuất phát từ lòng nhân từ của mình, những tình nguyện viên của trung tâm Thoái Đảng đã nỗ lực thuyết phục những người mà bị đầu độc bởi văn hóa Đảng tự phá vỡ sự kiểm soát của nó và chủ động chọn lựa tương lai cho chính mình. Một trong những tình nguyện viên đó là bà Huang. Bà Huang đã thuật lại một kinh nghiệm của mình như sau :
Vào thời gian đầu, tôi luôn bị nhạo báng mỗi khi gọi điện về TQ, và thỉnh thoảng người ta còn sử dụng những lời thóa mạ, chửi bới để trả lời tôi. Sau một thời gian kiên trì gọi nhiều cuộc điện thoại, lòng nhân từ cứu độ chúng sinh của tôi đã khiến cho những người nghe điện thoại dần trở nên im lặng và lắng nghe tôi hơn. Một vài ngày trước đây, tôi có được số điện thoại nhà của vị trưởng phòng 610 từ Internet. Tôi đã gọi vào số này vào buổi tối khi cả nhà họ đang cùng xem TV.
Gia đình này có 3 người, họ ở gần điện thoại và có thể nghe được tôi nói. Tôi đã nói với họ về tảng đá lớn ở tỉnh Quý Châu đã có niên đại 27 triệu năm với hàng chữ “Trời diệt Đảng Cộng Sản Trung Quốc” hiện lên. Rất nhiều quan chức cao cấp trong Đảng bao gồm cả Giang Trạch Dân và Zeng Qinghong (Bộ trưởng bộ an ninh quốc gia) đã đến xem địa danh có tảng đá này, và tất cả họ đều nhận thức rõ được rằng ĐCSTQ chỉ còn tồn tại được tính bằng từng ngày.
Tôi cũng đã nói với họ rằng ngày nay các quan chức cao cấp của ĐCSTQ đang liên tục gửi con cái của họ ra nước ngoài, đây là cách mà họ gọi là “chiến thuật thoát hậu”. Cách này cho phép họ còn có một con đường thoát thân sau này nếu có bất kì chuyện gì xảy đến cho ĐCSTQ trong tương lai. Tôi hỏi qua điện thoại rằng vậy thì họ nên làm gì cho chính họ khi họ chỉ là một công dân bình thường ? Họ có nên cắt đứt ngay sự liên hệ với ĐCS càng sớm càng tốt không ?
Người mẹ của vị trưởng phòng 610 lên tiếng trước, bà ta nói “Tôi muốn tìm cho mình một lối thoát. Tôi sẽ thoái Đảng”. Tuy nhiên,con trai bà ta nghe vậy thì cắt ngang “Mẹ, im lặng đi”. Nhưng người mẹ vẫn kiên quyết trả lời điện thoại, bà nói tiếp “Rút khỏi Đoàn Thanh niên Cộng sản cho tôi. Hãy giúp tôi rút ra khỏi Đoàn TNCS.”. Tôi đã cho bà một bí danh dùng để đăng ký rút ra khỏi ĐTNCS.
Tôi tiếp tục nói với họ rằng những học viên Pháp Luân Công đều là những người tốt, và điều này họ nên nhận thức đúng đắn. Những ai mà đã từng làm việc cho phòng 610 và từng thực thi những hành động xấu xa đều sẽ nhận được quả báo thích đáng. Tôi nói với họ về Ren Changxia, cảnh sát trưởng thành phố Dengfeng, tỉnh Hà Nam. Ông ta đã hăng hái thực thi những việc làm bức hại học viên Pháp Luân Công và kết quả là ông ta đã bị chết trong một tai nạn xe hơi. Tôi cũng nói với họ rằng sự thực chắc chắn là những điều xấu xa mà họ làm sẽ gây lại nguy hiểm cho con cái của họ. Việc bức hại học viên Pháp Luân Công sẽ không đem lại tương lai tốt đẹp cho gia đình, gồm cả con cái của họ.
Tôi biết rằng những điều tôi vừa nói đã dường như đụng đến đúng nỗi đau đớn của trái tim họ. Người vợ của viên trưởng phòng nói “Bà nói đúng lắm. Hai đứa con tôi đã chết rồi. Một đứa chết khi vừa lên 6 và đứa kia cũng chỉ mới 5 tuổi. Bây giờ tôi lại đang có mang tháng thứ 5, và tôi cũng không biết được rằng tôi có thể giữ đứa bé lại hay không nữa. Xin hãy giúp tôi thoái xuất khỏi Đoàn Thanh niên Cộng sản”.
Tôi có thể cảm thông cho cô ấy. Tôi cho cô ta một bí danh nữa và giúp cô ta rút khỏi ĐTNCS. Rồi tôi lại hỏi cô ta “Có phải người đàn ông phụ trách phòng 610 là chồng của cô không ?” Cô ấy trả lời “Phải”. Tôi nói tiếp “Sẽ không có tác dụng gì nếu như ông ta vẫn không chịu thoái xuất. Ông ta đã làm rất nhiều việc xấu xa, và đó là lý do tại sao hai đứa con của ông ta bị chết. Ông ta cũng cần phải hứa rằng kể từ nay sẽ không thực hiện việc bức hại bất kỳ học viên Pháp Luân Công nào khác nữa. Nếu không thì ông ta cũng không thể được che chở.” Tôi lại tiếp tục nói với họ về hai dẫn chứng nữa về việc quả báo đối với con cái của những người đã tham gia bức hại học viên Pháp Luân Công.
Thế rồi tôi nghe một tiếng tát vào mặt, người đàn ông nói với giọng ăn năn cầu khẩn “Tôi thực không xứng là một con người. Chính tôi đã giết chết hai con của mình.” Người đàn ông lại tự tát vào mặt mình với sự dằn vặt thống khổ. Tôi hỏi ông ta “Ông có thoái xuất hay không ?” Ông ta vẫn giữ im lặng. Và vợ ông ta lên tiếng thay ông ta nói rằng ông ta đang gật đầu. Tôi nói với ông ta “Nếu ông gật đầu tức là ông đồng ý thoái xuất. Ông đã từng làm rất nhiều việc tồi tệ với học viên Pháp Luân Công, tuy nhiên chúng tôi vẫn sẵn lòng cứu ông. Chúng tôi không có sự thù hận. Chúng tôi chỉ muốn cứu người. Ông có nghĩ Pháp Luân Đại Pháp là tốt không ?”
Rồi tôi nghe một tiếng nói lớn qua điện thoại “Pháp Luân Đại Pháp hảo !” Đó chính là tiếng nói của trưởng phòng 610. Tôi nói thêm “Vậy ông thề rằng ông sẽ không bức hại học viên Pháp Luân Công nữa chứ ?” Ông ta trả lời “Tôi xin thề!” Tôi kết thúc “Chư thần đang quan sát những gì ông nói và những gì ông làm. Tôi mong cho tất cả mọi người có được một tương lai tốt đẹp.” Và sau đó tôi cúp máy.
Bản tiếng hán: http://news.epochtimes.com/gb/8/7/5/n2180320.htm
Bản tiếng anh:http://en.epochtimes.com/n2/china/chief-610-office-quits-ccp-1046.html
Phòng 610 : Ngày 10 tháng Sáu 1999, độc tài Giang Trạch Dân lập ra ‘Phòng 610’ tại Trung Quốc, mà quyền lực vượt qua và đứng trên Hiến Pháp và Luật Pháp Trung Quốc. Sau ngày 20 tháng bảy 1999, Giang ra lệnh cho Phòng 610 bức hại một cách có hệ thống các học viên Pháp Luân Công thể theo các chính sách của y là “bôi nhọ thanh danh của họ, cắt nguồn tài lực của họ, và tiêu huỷ thân thể họ.” Chính sách này nói rõ rằng “các cái chết sẽ được kể như là tự vẫn,” và “đừng kiểm căn cước, thiêu huỷ thẳng xác họ.”