Lời tự thú của một ký giả
11/07/05 — Từ ClearWisdom.Net
Tôi là một ký giả tại miền Nam Trung quốc. Tôi đã làm công việc ký giả trong nhiều năm. Vào tháng bảy 1999, một loạt tin tức báo cáo thoái mạ Pháp Luân Công khiến xửng sốt nhiều người. Các tin tức tiếp tục loan truyền trong trọn tháng trên đài truyền hình. Nhiều người tin nơi các báo cáo ấy. Nhưng tôi thì giữ một tư thế độc lập là vì tôi đã biết cách nào một số tin tức là giả tạo, từ khi tôi hành nghề ký giả với kinh nghiệm nhiều năm. Tôi quyết định sẽ không chọn đứng về phe nào cho đến khi tôi đạt được những nguồn thật của các tin tức.
Đến năm 2001, vụ tự thiêu Thiên an Môn được chiếu đi chiếu lại trên truyền hình trong dịp Tết Nguyên đán. Điều mà tôi được thấy trên đài Truyền hình đã hoàn toàn thay đỗi cái nhìn của tôi. Những bức hình ghê gớm đã làm chấn động tôi và xúc động các tình cảm của tôi. Tôi bắt đầu tham gia vào nhóm tuyên truyền chống Pháp Luân Công. Lúc bấy giờ, thượng cấp của tôi giao cho tôi nhiều chương trình tin tức. Một đồng nghiệp khác và tôi phỏng vấn những bô lão mà tập công đây đó buỗi sáng, báo cáo ý kiến của họ về vụ tự thiêu Thiên an Môn.
Thời gian qua nhanh, và năm 2004, nhiều bạn của tôi mang tin tức từ chuyến đi về của họ từ Hong Kong. Họ nói với tôi rằng cuộc tự thiêu là giả. Chánh quyền với mục đích xấu đã bày đặt hết mọi chuyện. Họ giải thích cho tôi sáu nghi điểm về buỗi phát hình và ‘tin tức’ thông truyền về vụ nầy. Sau khi nghe họ, tôi tự phân tích vụ đó. Cuối cùng tôi hiểu ra được sự thật. Tôi, một nhà báo với hơn mười năm kinh nghiệm, đã bị gạt.
Tôi hối hận sâu xa những báo cáo tin tức giả mạo của tôi. Làm sao tôi có thể đối diện với những người mà đã bị dẫn sai vì chúng? Trong hơn một năm trời nay, tôi luôn suy nghĩ làm sao tôi có thể tỏ rõ sự hối hận vì cái lỗi ấy. Hơn mười năm kinh nghiệm thông tín đã cho phép tôi hiểu được là không có tự do báo chí dưới sự kiểm soát của ĐCSTQ. Dân chúng không có thể nào biết được sự thật. Hồi tưởng lại những phong trào chính trị đàn áp của ĐCSTQ trong hơn nhiều chục năm qua, thì không lạ gì mà từ một chủ tịch hôm qua ngày mai trở thành ‘kẻ phản bội Đảng, phản bội Trung quốc và kẻ cướp công nhân’. Mọi điều đều được làm để thỏa mãn người hiện đương quyền. Tôi biết rằng trái tim tôi sẽ không yên ngoại trừ tôi thoái Đảng. Với sự giúp đỡ của một người bạn, tôi thêm chữ ký tên của tôi vào cái mạn lưới mà người ta có thể đến đó để rút lui khỏi ĐCSTQ.
Cuối cùng, tôi hy vọng rằng sự thú tội muộn màn của tôi có thể hối cải một cái gì. Hơn nữa, tôi hy vọng rằng những người mà đã bị các bài báo cáo của tôi hướng dẫn lầm đường sẽ được biết sự thật mau mắn.