Bốn dự đoán về Cuộc Vận động Bảo vệ Quyền Tuyệt thực ở Trung Quốc
31/3/06
Chương Thiên Lượng – Thời báo Đại Kỷ Nguyên – Ngày 16, tháng 2, 2006
|
Nhiều người đã xem năm 2003 như một năm của vận động duy quyền [bảo vệ các quyền của người dân] đã khởi phát ở Trung Quốc và sau đó nhiều cuộc vận động duy quyền đã thịnh hành từ đó. Đến nay, 3 năm đã trôi qua, cuộc tuyệt thực của luật sư Cao Trí Thịnh đã đánh dấu bình minh của một thời kỳ mới trong tiến trình của những cuộc vận động này. Xem xét lại hành trình trong 3 năm vừa qua, tôi có những dự đoán sau đây về toàn cảnh của cuộc vận động này.
1. Vận động Duy Quyền sẽ Phát triển thành Vận động Nhân quyền.
Khi chính phủ Mỹ bắt đầu xuất bản thư trắng hàng năm về tình trạng nhân quyền ở Trung Quốc, nhiều người đã phản đối nó và thậm chí nghĩ rằng nước Mỹ có những động cơ đằng sau, và có mụch đích phản Hoa. Sau cuộc thảm sát Thiên An Môn ngày 4 tháng 6, 1989, người ta đã cảm thấy rằng nhân quyền, dân chủ, tự do và chức năng của luật pháp tất cả là những lý tưởng chính trị xa vời hiện thực cuộc sống. Bên cạnh đó, trào lưu kinh tế thương mại đã chuyển khuynh hướng người dân từ những quyền chính trị thành những quyền lợi kinh tế. Tất nhiên, đó cũng là những gì mà Đảng Cộng sản Trung Quốc đã hy vọng và nó đã tổ chức kỹ càng cho động cơ của nó.
Vấn đề mà nhiều người không nhận ra là nhân quyền không phải chỉ là những quyền công dân. Hơn thế, chúng là nền tảng để duy trì công bằng xã hội, như đã được chỉ rõ trong câu đầu tiên của “Tuyên Ngôn Quốc tế về Nhân quyền” công bố năm 1948; Nhân quyền là “nền tảng của tự do, công bằng và hoà bình thế giới”.
Có 4 yếu tố chính ngăn chặn những chính phủ hiện đại phạm tội , đó là đạo đức, luật pháp, quan điểm cộng đồng và bầu cử. Chúng được phản ánh lần lượt trong những điều 18, 7, 19 và 21 của “Tuyên ngôn Quốc tế về Nhân Quyền. Nói cách khác, nếu những điều kiện của “Tuyên ngôn Quốc tế về Nhân Quyền” có thể được bảo đảm, chính quyền không thể sử dụng bộ máy nhà nước để làm những việc sai trái.
Kỳ thực quần chúng ít chú ý đến và không bảo vệ đầy đủ những giá trị nhân quyền và điều đó đã dẫn đến Trung Cộng hoàn toàn cướp đoạt mất tự do của người Trung Quốc về tín ngưỡng, ngôn luận, báo chí, hội họp, liên hiệp và phản đối. Nói chung, sự chà đạp của tập đoàn Trung Cộng lên tự do tín ngưỡng đã mang lại sự suy đồi của đạo đức xã hội, tạo thành chia rẽ xã hội, và giúp chính phủ dễ dàng tự miễn tội lỗi cho mình khỏi trách nhiệm của hàng loạt tội ác. Khi đạo đức, đức hạnh cơ bản, đã bị suy đồi trầm trọng, văn hoá Đảng Cộng sản ma quỷ của Trung Cộng sẽ lên ngôi. Sau đó nó nhào nặn chức năng của luật pháp, quan điểm cộng đồng và bầu cử trong lòng bàn tay của nó.
Sau đó hệ thống tà giáo Trung Cộng, không có ai chế ước, không có ai giám sát, đã trở nên ngày càng hiểm ác, càng ngày càng truy cầu lợi ích cá nhân tối đa và tự ý tước đoạt nhà máy, đất đai, dầu mỏ, mỏ than và nhà cửa mà nhân dân dựa vào đó mà duy trì cuộc sống, áp bức quần chúng cuối cùng phải đứng lên và bảo vệ những quyền tự nhiên cơ bản để sống.
Một thời kỳ dài nhân quyền bị lãng quên đã gây ra những hậu quả không thể tránh khỏi: quyền lợi kinh tế của nhân dân bị xâm phạm, vận động nhân quyền bị giáng hạ xuống thành vận động duy quyền và xung đột bạo lực đã xẩy ra một vài nơi. Điều này xác minh điều 2 trong Lời nói đầu của “Tuyên ngôn Quốc tế về Nhân quyền”: “Xét rằng sự coi nhẹ và khinh thường nhân quyền đã dẫn đến những hành động man rợ chà đạp lên lương tâm của nhân loại… ” và điều 3, “Xét rằng nếu con người không bị áp bức đến mức phải cầu viện trợ, như là cứu cánh cuối cùng, để nổi lên chống lại độc quyền và đàn áp, thì về căn bản nhân quyền phải được luật pháp bảo vệ.”
Vật cực tất phản, mọi thứ khi đến điểm cuối cùng thì sẽ phản đảo lại. Khi quần chúng nhân dân chiến đấu để bảo vệ quyền lợi vì những quyền lợi trực tiếp của họ bị xâm phạm, họ đương nhiên sẽ trải qua một quá trình suy nghĩ lại – như luật sư Cao Trí Thịnh đã làm. Luật sư Cao Trí Thịng đã viết vào đầu năm 2005, “Trung Quốc và pháp chế quốc gia không đồng dạng với nhau, mỗi sự việc nhỏ nhặt rốt cuộc cũng phản ánh những vấn đề gốc rễ sâu xa.”
Những nhà hoạt động nhân quyền cuối cùng sẽ nhận ra rằng những quyền của họ đã bị xâm phạm như là kết quả của việc chính quyền Trung Cộng áp đặt lên họ nhiều thể chế kiểu băng đảng tội phạm mafia. Sự thực, chính là chính phủ dưới sự thống trị của Trung Cộng đã phạm tội. Nếu sự hạn chế sử dụng quyền lực chính phủ không được thực hiện thành công, những quyền của quần chúng nhân dân trong mọi lúc đều bị nguy hiểm.
Tuy nhiên, một khi người ta theo đuổi sự hạn chế của khía cạnh sử dụng quyền lực chính phủ, hay là quyền lực Trung Cộng, người ta phải dựa trên “đạo đức, chức năng luật pháp, quan điểm cộng đồng và bầu cử.” Vì thế tôi đã có dự đoán sau đây cho giai đoạn đầu tiên của cuộc vận động duy quyền tuyệt thực là: nó sẽ phát triển thành cuộc vận động nhân quyền. Đây là dự đoán đầu tiên của tôi.
2. Trung Cộng Không giải thể , Vận động Duy Quyền không thành công
Đảng Cộng sản Trung Quốc sẽ không đáp ứng những yêu cầu nhạy cảm về duy quyền, hoặc là không dám đáp ứng.
Martin Luther King có lần đã nói, “Bất công ở đâu là uy hiếp đối với công bằng ở đó.” Đối với chính quyền Cộng sản Trung Quốc, câu này có nói lại thành: “Nơi đâu có sự thành công trong hành trình tìm kiếm công lý, nơi đó có những uy hiếp cơ bản cho chính quyền Cộng sản Trung Quốc.
Bất cứ sự thành công nào trong cuộc vận động duy quyền cũng sẽ khích lệ người khác cố gắng nỗ lực để bảo vệ những quyền của họ. Sự thực, chính quyền Cộng sản Trung Quốc duy trì sự sống bằng cách xâm phạm những quyền lợi của nhân dân. Từ thời Giang Trạch Dân, thống trị đất nước bằng tham nhũng đã hoàn toàn trở thành chính sách quốc gia cơ bản. Sự “cống hiến” của các quan chức đảng viên được đổi thành “thành công” của tham nhũng. Nếu những quyền nhân dân được bảo vệ, thì những lực lượng cơ bản liên kết các thành viên của Đảng Cộng sản sẽ mất đi; nhóm thừa kế này sẽ sụp đổ và biến mất. Trong mọi hoàn cảnh, duy quyền là một cái gì đó mà Đảng Cộng sản Trung Quốc không dám làm.
Vì vậy, chính quyền Cộng sản Trung Quốc đã đình chỉ cuộc bầu cử nhỏ của những quan chức địa phương ở Thôn Thái Thạch. Chính quyền cảm thấy khiếp sợ ảnh hưởng tiềm tàng của sự thành công bảo vệ duy quyền như thế sẽ là một sự kiện nổi bật được quảng bá rộng. Trong sự kiện Nhà máy Điện thế Sán Vĩ, sử dụng xe tăng và súng máy là chính những gì mà Trung Cộng đã muốn. Những gì mà Trung Cộng chủ đích không phải chỉ là bản thân sự kiện Sán Vĩ, quan trọng hơn nó muốn đúc bê-tông những phương thức thống trị của nó – như “Một chính quyền dựa trên bạo lực và khủng bố để cướp đoạt và duy trì quyền lực” ( Từ Bài Bình luận thứ nhất của Chín Bình luận về Đảng Cộng sản).
Vậy nên, những nhà hoạt động tận tuỵ với duy quyền và chính quyền Trung Cộng sẽ bước vào một giai đoạn mà cả hai đảng sẽ không chịu ngồi yên. Nếu Trung Cộng không nhượng bộ, thì phái duy quyền không thể duy trì cuộc sống. Tuy nhiên, sự sụp đổ từng bước từng bước của Trung Cộng sẽ như là những tảng băng cuối cùng trên sông đang tan chảy. Chúng ta sẽ không thể thấy được sự hoàn tất và những dàn xếp cuối cùng giữa hai đảng.
Chúng ta không thể tính toán được Trung Cộng giải quyết những vấn đề đó như thế nào. Trung Cộng là một tập đoàn đã tạo ra những bê bối trong thời kỳ đầu. Nó cũng là một rào chắn để giải quyết những vấn đề này. Trung Cộng không sụp đổ, Vận động duy quyền sẽ không thực hiện thành công. Đây là dự đoán thứ hai của tôi.
3. Trung Cộng sẽ Sử dụng những Hắc Bang Thủ Pháp
Để đối phó với cuộc vận động bảo vệ nhân quyền, Trung Cộng sẽ sử dụng những thủ đoạn của băng đảng xã hội đen, như nó đã từng làm trong quá khứ. Đây là dự đoán thứ 3 của tôi.
Thực ra tôi đã viết trong một bài báo năm ngoái: “Ngày nay, Cửu Bình truyền bá ngày càng rộng, những lời nói dối đã mất đi tác dụng, Trung Cộng hiển nhiên chỉ còn phải sử dụng ngạnh công.”
Trung Cộng không còn cách nào khác để đối phó với tuyệt thực bảo vệ nhân quyền. Nó không thể hứa hẹn đáp ứng yêu cầu của những người ủng hộ nhân quyền, cũng không thể trắng trợn bắt bớ những người bảo vệ hoà bình tại nhà dưới sự quan sát của thế giới. Vì thế nó chỉ còn có thể viện đến những thủ đoạn theo dõi, giam giữ tại nhà, quấy rối và thậm chí là ám sát, hoặc là mưu hại người ta bằng bằng những lý do lậu thuế hoặc là cá lớn nuốt cá bé. Do đó để đảm bảo an toàn cho những người thực hiện tuyệt thực cho duy quyền, truyền thông nên chú ý hơn nữa đến từng người tham gia. Ngay cả sau khi tuyệt thực, chúng ta cũng nên tiếp tục chú ý nghiêm trọng đến sự an toàn của họ.
4. Tuyệt thực sẽ hỗ trợ cuộc vận động rút khỏi Trung Cộng
Sự khác biệt lớn nhất giữa những cuộc vận động hiện tại và những cuộc vận động duy quyền trong quá khứ là nó không còn đơn giản là sự phản kháng đối với Trung Cộng; thay vào đó nó là để bảo vệ chống lại Trung Cộng. Sự thật tuyệt đại đa số những cuộc vận động bảo vệ nhân quyền đã qua ở Trung Quốc đều mong muốn rằng chính quyền sẽ chủ trì công lý, và hy vọng thông qua phương thức hành chánh và pháp luật để thu lại quyền và lợi ích của họ. Trong khi cuộc vận động bảo vệ nhân quyền được thực hiện lần này bởi luật sư Cao Trí Thịnh là dựa trên hệ thống luật pháp của Trung Quốc đã hoàn toàn được phơi bày như một hệ thống tổ chức tội phạm, cũng như dựa trên sự giả vờ làm ngơ của chính phủ đối với hiện tượng này thậm chí đến lúc mà nó tự thân đã biến thành một tập đoàn tội phạm. Đó là lý do vì sao luật sư Cao Trí Thịnh nói rằng những công dân của Trung Quốc sống dưới điều kiện không được bảo vệ và không có khả năng bảo vệ an toàn cho bản thân.
Vậy nên, tham gia tuyệt thực đã chứng minh sáng tỏ rằng những người tham gia đã hoàn toàn vứt bỏ những ảo mộng mà trước đây họ đã nghĩ về Trung Cộng.
Những người tham gia không còn đơn giản ở đó tuyệt thực và phản đối, mà thông qua tự khổ thân thể để đánh thức nhân dân nhận thức rõ ràng bản tính ma quỷ của Trung Cộng. Mục đích cuối cùng là đẩy Trung Cộng vào Cửa Tử thông qua quá trình nhận thức bản chất tà quỷ của nó. Ngày càng nhiều người sẽ nhận ra rằng một đường thẳng ngắn nhất và trong hoà bình kết liễu Trung Cộng, là “Truyền rộng Cửu Bình, xúc tiến Tam thoái, hoà bình giải thể Trung Cộng”.
“Binh pháp tuyệt đỉnh là đánh lui quân địch không cần xuất binh.” [2]
Đúng như Ông Cao đã nói: “ Vì vậy, vấn đề khẩn cấp nhất là phải loại bỏ ảo mộng. Bắt đầu từ những người xung quanh bạn, sử dụng mọi phương pháp để khích lệ những người bên cạnh bạn thoái xuất khỏi tổ chức giết người này, và không còn hành vi của kẻ tòng phạm với những kẻ giết người này nữa, không còn là công cụ của những kẻ giết người này nữa! Hoà bình kết thúc cuộc sống dơ bẩn của băng đảng giết người này – Thoái xuất khỏi Trung Cộng! Cơ bản loại bỏ những bi kịch bất hạnh cho người Trung Quốc!”
Chúng ta cần nhắc nhở bản thân, và đồng bào của chúng ta: Trung Cộng là cội rễ của mọi ma quỷ. Khi tập đoàn ma quỷ vẫn tồn tại, hành trình dẫn quốc gia đến sự băng hoại vẫn sẽ tiếp diễn, nhân quyền và những quyền khác của chúng ta vẫn sẽ không được bảo vệ. Cuộc vận động bảo vệ quyền tuyệt thực nên phát triển rộng lớn hơn nữa: Hãy để nhiều người hơn được hiểu và tham gia trong cuộc vận động này. Quan trọng hơn, cuộc vận động nên phát triển sâu hơn nữa, và truyền rộng Cửu Bình, xúc tiến thoái xuất Trung Cộng và các tổ chức liên đới, giúp đỡ nhân dân Trung Quốc giải thoát bản thân khỏi tập đoàn ma quỷ Trung Cộng, và xây dựng lại cuộc sống.
Nếu cuộc vận động duy quyền có thể kết hợp thành công với Cửu Bình và “Tam thoái”, căn bản của cuộc vận động sẽ được chuyển từ bảo vệ kẻ yếu chống lại kẻ mạnh thăng hoa lên thành lực lượng chính nghĩa phán xét tà ác.
Ghi chú:
[1] Trong sự mở rộng kinh tế Trung Quốc, hàng triệu người trong toàn đất nước bước vào thương mại, và chú trọng kiếm những món lợi khổng lồ.
[2] Từ Tôn Tử Binh Pháp, Tôn Tử viết vào giai đoạn cuối cùng của thời kỳ Xuân Thu Chiến Quốc (770-476 Trước Công Nguyên). Gồm 13 chương về binh pháp