Một quyển sách
đã truyền cảm hứng cho hơn 350 triệu người
thoái xuất khỏi Đảng Cộng Sản Trung Quốc

CUỘC SỐNG VÀ HY VỌNG ĐÃ QUAY TRỞ LẠI (phần đầu)

KHẢ NĂNG TRỊ BỆNH CỦA PHÁP LUÂN ĐẠI PHÁP

Nội dung

LỜI GIỚI THIỆU

Những câu chuyện thần kỳ trong quyển sách này là lời kể của nhiều người với các cảnh đời khác nhau đã khỏi trọng bệnh, và trong nhiều trường hợp, đã khỏi các chứng bệnh nan y ở giai đoạn cuối nhờ tập Pháp Luân Đại Pháp.

Có hàng triệu người trên toàn thế giới tập Pháp Luân Đại Pháp, hay còn gọi là Pháp Luân Công. Có thể bạn đã đọc các tin tức về môn tập này, hoặc có thể bạn đã gặp những người tập (từ đây trở đi trong cuốn sách này chúng tôi xin tạm dịch là các học viên – dịch giả) Pháp Luân Đại Pháp ở các buổi diễu hành hay các sự kiện văn hóa khác. Cũng có thể bạn đã thường thấy một nhóm các học viên ở công viên cùng nhau tập các động tác nhẹ nhàng, chậm rãi hoặc ngồi tập với chân bắt chéo trong thiền định.

Hầu hết những người tập các bài tập hàng ngày và làm theo những lời dạy của Pháp Luân Đại Pháp nói rằng sức khỏe của họ đã được cải thiện. Thường thì những cải thiện này rất nhẹ nhàng như giảm căng thẳng, ngủ ngon hơn, cảm thấy “nhẹ nhàng’ và khỏe mạnh hơn, và có trạng thái tâm lý tinh thần vui vẻ hơn. Còn nhiều người khác, như những người kể lại câu chuyện của mình trong cuốn sách này, nói rằng sức khỏe của họ đã được cải thiện một cách đáng kinh ngạc bao gồm cả các trường hợp khỏi những bệnh nguy hiểm đến tính mạng.

XUẤT XỨ CỦA PHÁP LUÂN ĐẠI PHÁP

Mặc dù Pháp Luân Đại Pháp có nguồn gốc sâu xa từ văn hóa truyền thống Trung Quốc, nhưng nó chỉ được Ông Lý Hồng Chí, là người sáng lập và Sư Phụ của Pháp môn, giới thiệu lần đầu với công chúng vào năm 1992. Hiện nay, hơn 100 triệu người trên toàn thế giới đnag tập các động tác nhẹ nhàng, đơn giản và trong cuộc sống hàng ngày của mình hành xử theo các nguyên tắc chỉ đạo căn bản của Pháp Luân Đại Pháp là Chân Thiện Nhẫn.

Từ năm 1992 cho đến năm 1994, Ông Lý Hồng Chí đã có hơn 50 chuyến đi giảng về Pháp môn này, thường là các buổi giảng Pháp 2 giờ mỗi ngày liên tục trong 9 ngày. Trong các bài giảng, nhìn chung là 1 tiếng rưỡi đồng hồ được dùng để giảng về các nguyên tắc của Pháp Luân Đại Pháp, và nửa tiếng còn lại được dùng để dạy 5 bài tập động tác. Vào cuối mỗi chuyến giảng Pháp, các học viên sẽ nhận được những nguyên lý căn bản và học được tất cả các bài tập động tác.

Vào tháng 12 năm 1994, các bài giảng chính của Pháp Luân Đại Pháp, cuốn Chuyển Pháp Luân đã được xuất bản. Vào lúc này, các chuyến đi giảng Pháp ở Trung Quốc đã kết thúc, và cuốn sách là ấn bản của các bài giảng này. Điều này đã đem đến cho những người mới đến nhưng không có dịp tham dự các buổi giảng Pháp một cơ hội để tự học về Pháp môn này.

Nhờ khả năng kỳ diệu của mình trong việc cải thiện sức khỏe mà Pháp Luân Đại Pháp đã vượt trội hơn các môn khí công khác đang được dạy và tập ở Trung Quốc vào thời gian đó. Trước tháng 7 năm 1999, vào các buổi sáng sớm, gần như ở tất cả các công viên ở Trung Quốc có đầy người tập môn này, và những người tình nguyện trong các thành phố luôn sẵn lòng hướng dẫn tập miễn phí. Chủ yếu là thông qua việc truyền miệng mà Pháp Luân Đại Pháp đã phát triển rất nhanh. Các học viên đến từ các vùng khác nhau và bao gồm đủ mọi lứa tuổi, tầng lớp xã hội và đường đời. Nhiều cơ quan chính phủ và phương tiện thông tin đại chúng đã công nhận và ủng hộ Pháp Luân Đại Pháp.

TU LUYỆN

Pháp Luân Đại Pháp là một môn tu luyện để đề cao đạo đức tâm tính và sức khỏe. Mặc dù khái niệm “tu luyện” có thể không quen thuộc lắm đối với người phương Tây, nhưng khi nhìn qua danh sách các định nghĩa về “tu luyện” trong từ điển, chúng ta có thể thấy rằng nó liên quan đến việc rèn luyện và đề cao cá nhân – nhưng đó mới chỉ là ý nghĩa trên bề mặt.

Ở Trung Quốc, tu luyện có một truyền thống lâu đời và phong phú. Danh từ trong tiếng Hán là TU LUYỆN. TU có nghĩa là SỬA CHỮA. LUYỆN có nghĩa TINH LỌC và chữ này trông giống và đồng âm với từ LUYỆN [TẬP]. Đây chỉ là dịch trực tiếp các từ của thuật ngữ.

Để có một hiểu biết đầy đủ hơn về khái niệm tu luyện, chúng ta có thể tìm trong lịch sử của Trung Quốc. Khoảng 2500 năm trước, bậc thánh nhân Lão Tử xuất hiện ở Trung Quốc. Vào khoảng cùng thời gian đó, Phật Thích Ca Mâu Ni xuất hiện ở Ấn Độ. Lão Tử viết quyển sách Đạo Đức Kinh, đó là cách mà hầu hết mọi người học về những điều mà Ông gọi là “Đạo” hay “Con đường”. Phật Thích Ca Mâu Ni truyền Phật giáo ở Ấn Độ trong 49 năm, sau đó Phật giáo được truyền vào Trung Quốc. Hai gia phái này sau đó đã hình thành nền móng cho nhiều môn tu luyện tinh thần ở Trung Quốc.

Tôn giáo cũng được coi là một hình thức của tu luyện. Có tôn giáo như Phật giáo, có chùa, hòa thượng, v.v…và có nhiều Pháp môn khác nhau thuộc về Phật giáo. Tuy nhiên, các Pháp môn tu luyện của Phật gia không chỉ có vậy, bởi vì còn có nhiều Pháp môn của Phật gia nhưng không phải là một phần của Phật giáo. Thường thì các Pháp môn này chỉ đơn thuần có Sư phụ và các đệ tử, nhưng không có các nghi thức tôn giáo hay nơi thờ cúng. Các Pháp môn này cũng được coi là các phương pháp tu luyện. Ở bên Đạo gia cũng vậy. Có Đạo giáo nhưng cũng có nhiều môn tu luyện thuộc về Đạo gia nhưng không mang hình thức tôn giáo. Do đó ở Trung Quốc, người ta không nhất thiết phải theo tôn giáo để đạt được mục đích đề cao cảnh giới tư tưởng và tinh thần – mà người ta chỉ cần một phương pháp tu luyện. Còn ở phương Tây, bởi vì chúng ta không thực sự có khái niệm tu luyện, bất cứ điều gì mang tính tinh thần hay liên quan đến việc xuất thế gian theo truyền thống đều được coi là tôn giáo.

Pháp Luân Đại Pháp là một phương pháp tu luyện như vậy, bao hàm những điều cốt lõi của tất cả các phương pháp tu luyện khác trong hình thức là Chân Thiện Nhẫn. Thực sự là, bất kể là theo tôn giáo hay tín ngưỡng tinh thần nào, người ta đều có thể làm theo ba nguyên tắc cơ bản này của Pháp Luân Đại Pháp.

PHÁP MÔN TU LUYỆN PHÁP LUÂN ĐẠI PHÁP

Nhiều chân lý căn bản của Pháp Luân Đại Pháp đã được truyền dạy riêng trong hàng nghìn năm. Việc truyền dạy theo cách này là điều thường thấy trong lịch sử Trung Quốc, bởi vì những nguyên tắc bất hủ này thường được truyền từ Sư phụ cho một đệ tử duy nhất. Trong những năm 1960 và 1970, rất nhiều Pháp môn như thế này đã được giới thiệu ra trước công chúng. Vào thời gian đó, hầu như chỉ có các bài tập động tác và một số nguyên lý cơ bản là được truyền dạy, và bằng cách tập những động tác khí công này, mọi người có thể đề cao sức khỏe của mình.

Bởi vì Pháp Luân Đại Pháp là môn pháp tính mệnh song tu, nên học viên không chỉ tập các động tác để diễn hóa năng lượng của thân thể để đề cao sức khỏe, mà còn phải đề cao cả đạo đức tâm tính của mình bằng cách sống theo các nguyên tắc là Chân Thiện Nhẫn. Bản thân 5 bài tập động tác cũng rất dễ học và tập theo. Ông Lý Hồng Chí đã giải thích về các bài tập này trong cuốn sách Pháp Luân Công được trích dẫn dưới đây:

Bài tập thứ nhất là “Phật Triển Thiên Thủ pháp”

“Phần cốt lõi bài động tác Phật Triển Thiên Thủ pháp, chính là ‘căng’ ‘chùng’, đả thông các chỗ năng lượng bị ứ tắc, điều động sự vận động mạnh mẽ của năng lượng bên trong [thân] thể và dưới da, tự động hấp thu một lượng lớn năng lượng trong vũ trụ, làm cho người tu luyện lập tức đạt đến trăm mạch đều thông. Khi học luyện bộ động tác này sẽ cảm thấy toàn thân phát nhiệt, cảm thụ đặc thù về trường năng lượng rất mạnh mẽ, đó là vì triển khai và mở thông tất cả những đường thông đạo năng lượng.”

Bài tập thứ hai là “Pháp Luân Trang pháp”

“Bài Pháp Luân Trang pháp thuộc về bài [công pháp] đứng tĩnh, do bốn động tác ‘bão luân’ hợp thành. Thường hay luyện Pháp Luân Trang pháp có thể làm người tu luyện toàn thân thông suốt; đây là phương pháp tu toàn [diện] sinh huệ tăng lực, đề cao tầng, gia trì thần thông. Động tác tương đối đơn giản, tuy nhiên những thứ luyện được là rất nhiều, rất toàn diện. Người tu luyện khi mới luyện Pháp Luân Trang pháp sẽ cảm thấy hai tay rất ‘nặng’, rất “mỏi”; luyện xong rồi không thấy cảm giác mệt mỏi [giống như] sau khi làm việc nữa, mà [trái lại] luyện xong lập tức thấy toàn thân nhẹ nhàng.”

Bài tập thứ ba là “Quán Thông Lưỡng Cực pháp”

“Quán Thông Lưỡng Cực là bài [công] pháp quán thông hỗn hợp giữa năng lượng của vũ trụ và bên trong [thân] thể. Khi luyện bộ công pháp này, thì lượng vào ra rất lớn, có thể làm cho người luyện công trong một thời gian cực ngắn đạt đến mục đích tịnh hoá thân thể; đồng thời khi xung quán cũng khai đỉnh, khi xung quán cũng khai thông đường thông đạo trong thân thể ở dưới chân.”

Bài tập thứ tư là “Pháp Luân Chu Thiên pháp”

“Bài Pháp Luân Chu Thiên pháp là để năng lượng của [thân] thể người [luyện
công] lưu động trên diện rộng; không phải [chỉ] chạy theo một mạch hay một vài mạch,
mà là tuần hoàn toàn diện từ mặt âm sang mặt dương của [thân] thể người, [tuần hoàn] tới
lui không ngừng; [nó] siêu xuất vượt hơn hẳn các cách thông mạch hay đại chu thiên tiểu
chu thiên bình thường khác. Pháp Luân Chu Thiên pháp thuộc về phương pháp tu luyện
trung thừa, [đặt] trên cơ sở là ba bài động tác [vừa trình bày] bên trên; thông qua việc
luyện bài động tác này có thể đả khai rất mau lẹ các khí mạch của toàn thân thể (trong đó
bao gồm cả đại chu thiên), toàn châu thân đều thông suốt, từ trên xuống dưới dần dần
thông khắp toàn thân.”

Bài tập thứ năm là “Thần Thông Gia Trì pháp”

“Bài Thần Thông Gia Trì pháp thuộc về [công] pháp tu luyện tĩnh công, là
công pháp đa hạng đồng tu dùng thủ ấn của Phật để chuyển Pháp Luân, gia trì thần thông
(kể cả công năng) và công lực. Thần Thông Gia Trì pháp thuộc về công pháp trung thừa
trở lên, nguyên thuộc về pháp mật luyện. Thần Thông Gia Trì pháp yêu cầu ngồi luyện
trong tư thế hai chân song bàn xếp bằng. Mới luyện không thể song bàn [thì] có thể dùng
đơn bàn cũng được; nhưng cuối cùng vẫn phải song bàn.”

TU TÂM TÍNH

Mặc dù Pháp Luân Đại Pháp có các bài tập động tác nhưng các bài tập chỉ là phương tiện phụ trợ cho việc tu tâm tính. Nói chung, việc tu tâm tính được thực hiện bằng cách học theo quyển sách Chuyển Pháp Luân, là các bài giảng chính của Pháp Luân Đại Pháp, và bằng cách sống theo các nguyên tắc là Chân Thiện Nhẫn. Việc đề cao tâm tính chính là sự khác biệt giữa Pháp Luân Đại Pháp và hầu hết các môn khí công khác được phổ biến ở Trung Quốc trong các thập kỷ qua, bởi vì các môn khác chủ yếu chỉ tập trung vào việc luyện các bài tập động tác.

Khi các học viên tu tâm tính thì họ sẽ coi mọi việc xảy ra trong cuộc sống thường ngày như các khảo nghiệm và cơ hội để đề cao. Ví dụ, nếu ai đó chửi mắng bạn thì bạn sẽ coi đó như một cơ hội để thực hành theo Chân Thiện Nhẫn. Thay vì tức giận và phản ứng lại tương ứng, có lẽ bạn nên hiểu rằng tốt nhất là vứt bỏ sự việc đó, hoặc giải thích tình huống phát sinh mẫu thuẫn một cách bình tĩnh và có thiện ý. Không có công thức chung cho việc hành xử trong mọi tình huống nhưng bằng cách đọc quyển Chuyển Pháp Luân, các học viên sẽ có cách hiểu của riêng mình về việc tu tâm tính như thế nào, và coi các khó nạn mà tất cả chúng ta gặp trong cuộc sống như các cơ hội để đề cao như thế nào.

Các học viên nhận thấy rằng khi họ tu luyện, họ thường xuyên có các hiểu biết mới về việc sống theo tiêu chuẩn Chân Thiện Nhẫn như thế nào. Có thể khi mới bắt đầu tu luyện, nếu ai đó chửi mắng một học viên thì học viên đó sẽ ứng xử theo cách này nhưng sau khi tu luyện một thời gian và có hiểu biết sâu sắc hơn về các nguyên tắc này, thì học viên đó có thể sẽ hành xử khác hẳn so với khi mới bắt đầu tu luyện. Mối quan hệ giữa trạng thái tâm lý và sức khỏe của thân thể là cực kỳ quan trọng. Bằng cách tu tâm tính, các học viên sẽ trực tiếp có ảnh hưởng tích cực đến sức khỏe của mình. Đây là điều được coi là lý do tại sao việc tu luyện Pháp Luân Đại Pháp lại có kết quả vượt bậc như vậy.

KẾT QUẢ NGHIÊN CỨU KHOA HỌC

Khoa học hiện đại vẫn chưa thể hoàn toàn hiểu rõ cơ chế tại sao tập luyện Pháp Luân Đại Pháp lại có thể khỏi bệnh nhưng các tác dụng của nó có thể được kiểm nghiệm bằng các nghiên cứu khoa học.

Một thống kê của chính phủ Trung Quốc được thực hiện năm 1998 cho thấy rằng chỉ riêng ở Trung Quốc đã có khoảng 70 đến 100 triệu người đang tập Pháp Luân Đại Pháp. Điều này đã làm cho Pháp Luân Đại Pháp lúc đó trở thành môn khí công phổ biến nhất trong lịch sử Trung Quốc. Nhiều học viên đã chứng thực từ những trải nghiệm cá nhân của mình rằng Pháp Luân Đại Pháp có khả năng trị bệnh rất tốt. Vào năm 1998, một cuộc điều tra sức khỏe lớn đầu tiên đã được thực hiện đối với các học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Bắc Kinh.

Theo cuộc điều tra này thì trong số 12 nghìn 731 người tham gia, 93,4% có bệnh khi bước vào tập, và 49,8% có ít nhất 3 loại bệnh tật trước khi họ bắt đầu tập Pháp Luân Đại Pháp. Thông qua việc học và tập Pháp Luân Đại Pháp sức khỏe của các học viên đã được cải thiện ở các mức độ khác nhau. Tỷ lệ các trường hợp có tác dụng tốt đạt 99,1%, và trong số này, tỷ lệ khỏi bệnh hoàn toàn là 58,5%. So sánh sức khỏe của các học viên trước và sau khi tập Pháp Luân Đại Pháp, 80,3% số người tham gia báo cáo là có cải thiện. Trong số những người này, tỷ lệ những người báo cáo rằng họ cảm thấy “rất khỏe mạnh” tăng từ 3,5% trước khi tập lên đến 55,3% sau khi tập. Các con số này đã cho thấy rằng Pháp Luân Đại Pháp có tác dụng nổi bật trong việc trị bệnh, tăng cường sức khỏe, và cải thiện cảm giác tổng thể của người tập về chất lượng cuộc sống. Khỏe bao gồm cả việc có một sức khỏe tốt về thể chất lẫn tinh thần. Cuộc điều tra đã chứng tỏ rằng 12 nghìn 287 người hay 96,5% số người tham gia, cảm thấy khỏe mạnh hơn về mặt tâm lý tinh thần sau khi họ tập Pháp Luân Đại Pháp.

Cuộc điều tra ở Bắc Kinh đã cho thấy rằng số người tập Pháp Luân Đại Pháp tăng lên hàng năm và tỷ lệ tăng trưởng cũng trở nên nhanh hơn. Thực tế rằng Pháp Luân Đại Pháp đã lôi cuốn một số lượng học viên lớn trong một khoảng thời gian ngắn như vậy đã cũng cấp thêm bằng chứng rằng Pháp Luân Đại Pháp thực sự có hiệu lực trong việc trị bệnh và đề cao sức khỏe.

Theo cuộc điều tra, các học viên Pháp Luân Đại Pháp đã tiết kiệm 3270 nhân dân tệ chi phí y tế mỗi người một năm cho nhà nước. (Nhân dân tệ là đơn vị tiền tệ của Trung Quốc. Một người lao động trung bình ở các thành phố của Trung Quốc kiếm được khoảng 500 nhân dân tệ mỗi tháng.) Nhân con số này với hàng triệu người đang tập ta có thể dễ dàng thấy rằng Pháp Luân Đại Pháp đã tiết kiệm cho đất nước Trung Quốc một khoản tiền khổng lồ trong các chi phí y tế và nguồn lực. Đây là một trong những lý do tại sao Pháp Luân Đại Pháp đã được công nhận rộng rãi là có lợi ích không chỉ cho cá nhân mà còn cho cả toàn thể xã hội.

Một cuộc điều tra cũng được tiến hành ở Đài Loan. Trong số 1182 người tham gia, 72% học viên Pháp Luân Đại Pháp chỉ dùng có một thẻ bảo hiểm y tế, cho phép người được bảo hiểm đi khám bệnh 6 lần mỗi năm, giảm gần 50% so với công chúng nói chung. Báo cáo cũng đã chỉ ra rằng Pháp Luân Đại Pháp có một hiệu lực đáng kể trong việc loại bỏ các thói quen và nghiện ngập không lành mạnh. Nghiên cứu đã cho thấy tỷ lệ 81% bỏ thuốc lá thành công, 77% bỏ rượu thành công và 85% bỏ đánh cờ bạc.

Cuộc đàn áp ở Trung Quốc: “Bôi nhọ thanh danh, vắt kiệt tài chính, và hủy hoại thân thể.”

Do các lợi ích đáng kinh ngạc nhờ việc tập Pháp Luân Đại Pháp mà pháp môn đã nhanh chóng trở thành môn khí công phổ biến nhất ở Trung Quốc. Đã có lúc số người tập vượt quá cả tổng số đảng viên cộng sản. Sự phổ biến rộng rãi đó đã lôi cuốn sự chú ý của Giang Trạch Dân, lúc đó là chủ tịch nước, tổng bí thư đảng cộng sản Trung Quốc và chủ tịch quân ủy trung ương. Là người đứng đầu đầy quyền lực của đảng cộng sản, một đảng mà đã tiêu diệt tất cả mọi tự do tư tưởng kể từ ngày thành lập, Giang Trạch Dân đã ra lệnh cho cảnh sát đàn áp các hoạt động của Pháp Luân Đại Pháp và các cơ quan truyền thông đại chúng do nhà nước quản lý đã quay ngược lại và truyền rộng các câu chuyện mang tính bịa đặt phỉ báng bôi nhọ Pháp Luân Đại Pháp.

Để đáp lại các bài báo đó, một nhóm học viên đã đến gặp tòa báo ở thành phố Thiên Tân để giải thích sự thực về Pháp Luân Đại Pháp, hy vọng giải quyết được các hiểu lầm có thể có. Thật ngạc nhiên là, cuộc thảo luận ôn hòa của họ đã bị ngắt giữa chừng khi hơn 300 cảnh sát chống bạo động đã ập đến, đánh đập họ va bắt đi 45 người. Khi được hỏi, chính quyền Thiên Tân đã chỉ dẫn các học viên đến thỉnh nguyện cho trường hợp của mình ở Bắc Kinh, tuyên bố rằng việc bắt giữ đã được thực hiện theo chỉ thị của chính quyền trung ương.

Vào ngày 25 tháng 4 năm 1999, khoảng 10 nghìn học viên Pháp Luân Đại Pháp đã đi đến Phòng thỉnh nguyện của Hội đồng nhà nước gần Trung Nam Hải để thỉnh nguyện. Thủ tướng lúc đó là Chu Dung Cơ đã tiếp các học viên này, và vào cuối ngày hôm đó đã ra lệnh cho cảnh sát Thiên Tân thả tự do cho các học viên đã bị bắt giữ một cách sai trái, và nhắc lại chính sách của chính phủ là không can thiệp vào quyền được tự do tập luyện của nhân dân.

Mặc dù sự việc đã được giải quyết một cách ôn hòa, nhưng Giang Trạch Dân đã nhìn thấy đây là một cơ hội để củng cố quyền lực của mình ở chính quyền trung ương, và đồng thời xóa bỏ được điều mà ông ta cho là một mối đe dọa. Giang Trạch Dân bèn ra một chỉ thị hèn hạ đã tạo nên tính chất diệt chủng của cuộc đàn áp này là: “Bôi nhọ thanh danh, vắt kiệt tài chính, và hủy hoại thân thể.” Vào ngày 20 tháng 7 năm 1999, Giang Trạch Dân đã phát động một cuộc đàn áp tổng lực với các cuộc bắt bớ, đánh đập trên diện rộng, và giam giữ bất hợp pháp hàng chục nghìn học viên Pháp Luân Đại Pháp. Cảnh sát đã đốt các sách Pháp Luân Đại Pháp và lục soát nhà của các học viên, và các phương tiện truyền thông đại chúng đã làm tràn ngập đất nước bằng các tuyên truyền bôi nhọ phỉ báng Pháp Luân Đại Pháp.

Sau 5 năm đàn áp dã man trên toàn quốc, hàng triệu học viên đã bị bắt, bị giam giữ, hoặc bị đưa đến các trại lao động cưỡng bức mà không thông qua xét xử. Hàng nghìn người đã bị đưa đến các bệnh viện tâm thần để bị tiêm các loại thuốc hủy diệt thần kinh, và các nữ học viên đã bị lạm dụng tình dục trong khi bị cảnh sát giam giữ. Một số thậm chí còn đã bị bắt ép phá thai trái với ý muốn của họ. Khi đang viết những dòng này thì 1128 học viên đã được xác nhận là đã bị chết trong khi bị cảnh sát giam giữ, hầu hết là do bị tra tấn. Con số thực tế được tin là còn cao hơn nhiều.

Trong khi đó, Pháp Luân Đại Pháp đã phát triển ở khắp các nơi khác trên toàn thế giới. Môn tập đã được phổ biến ở trên 50 nước, nhận được hơn 1100 giải thưởng và các hình thức công nhận khác từ các chính quyền địa phương và các tổ chức xã hội. Đồng thời, bất chấp sự tàn bạo mà các học viên ở Trung Quốc phải gánh chịu, đã không có một trường hợp trả đũa hay bạo lực nào từ phía các học viên. Năm năm qua là một bảo chứng rõ ràng của các nguyên tắc Chân Thiện Nhẫn và lòng quyết tâm kiên định của những người sống theo các nguyên tăc này.

KẾT LUẬN

Trong một khoảng thời gian rất ngắn, Pháp Luân Đại Pháp và các lời giảng của Ông Lý Hồng Chí đã có một ảnh hưởng rất mạnh mẽ và tích cực trên toàn thế giới. Để giúp đề cao sự ảnh hưởng này hơn nữa, chúng tôi đã xuất bản cuốn sách này bao gồm những lời kể của các học viên mà việc tập luyện Pháp Luân Đại Pháp đã đem lại cho họ một cuộc sống mới khỏe mạnh cả về thể chất lẫn tinh thần.

Hàng triệu người trên toàn thế giới đã trải nghiệm được sự cải thiện sức khỏe nhờ tập luyện Pháp Luân Đại Pháp, và các câu chuyện được trình bày ở đây chỉ đại biểu cho một phần rất nhỏ những người đã thu được lợi ích. Nhiều người bắt đầu trải nghiệm được các thay đổi tích cực chỉ nhờ việc đọc quyển Chuyển Pháp Luân, trong khi nhũng người khác thấy sức khỏe của mình được cải thiện dần dần sau một giai đoạn thời gian chăm chỉ tập luyện và học các bài giảng. Việc tập luyện Pháp Luân Đại Pháp chỉ là để chữa bệnh là không được khuyến khích, nhưng nhiều học viên đã thể nghiệm được điều đó khi họ vứt bỏ các tâm chấp trước, các thói quen xấu và các tâm thái tiêu cực của mình, thực hiện việc sống theo Chân Thiện Nhẫn, và đề cao tâm tính của mình, mà các bệnh tật có vẻ như không thể chữa được bằng các cách thông thường nhưng đã trong rất nhiều trường hợp biến mất một cách thần kỳ.

CÁC CÂU CHUYỆN TU LUYỆN

Lời kể của một bác sĩ: Đột phá kiến thức hiện có và bước đi trên con đường tu luyện

Tôi là một bác sĩ và đã hành nghề khám chữa bệnh trong hơn 20 năm. Tôi đã học 5 năm Tây y và 5 năm Trung y. Từ đó tôi đã dùng kiến thức và kỹ năng Tây y của mình để điều trị cho rất nhiều bệnh nhân ở các chuyên khoa như nhi khoa, nội khoa, lão khoa và các chuyên khoa khác. Việc hành nghề y đã giúp tôi phát hiện ra rằng mặc dù y học liên tục phát triển và các cách chữa bệnh mới liên tục được phát triển và khám phá ra, nhưng vẫn có vô số bệnh vẫn không thể chữa được như sơ cứng động mạch, tiểu đường, các loại ung thư, và các bệnh khác. Hơn nữa các bệnh lạ mới như Siđa, bò điên, v.v… liên tục xuất hiện. Là một bác sĩ, tôi cảm nhận được một cách sâu sắc nỗi đau của các bệnh nhân nhưng rất nhiều khi vẫn không có cách chữa nào cho bệnh của họ cả. “Các bệnh đó là gì vậy? Tôi phải dùng cách nào để chữa nguyên nhân cốt lõi của bệnh tật?” Tôi đã gắng sức đi tìm câu trả lời.

Mặc dù là một bác sĩ nhưng bản thân tôi cũng không tránh khỏi bị bệnh tật. Khi tôi 20 tuổi, tôi bị bệnh tăng nhãn áp và có vấn đề với đốt sống cổ. Tôi biết hậu quả của các bệnh này rất rõ ràng. Một bệnh có thể gây mù lòa và bệnh kia có thể gây tàn phế. Trong hai mươi năm sau đó, tôi đã nghiên cứu rất nhiều để tìm ra nguyên nhân và cách chữa các bệnh này. Tôi đã thử rất nhiều cách chữa, nhưng không có cách chữa nào có thể giải quyết được triệt để vấn đề. Tôi chỉ có thể dựa vào thuốc và vật lý trị liệu để giảm nhẹ các triệu chứng và kiểm soát bệnh tật. Càng nhiều tuổi tôi càng mắc thêm nhiều bệnh mới như tiêu chảy, cúm, ho kinh niên và đau khớp. Kết quả là tôi lại phải nhờ vào thuốc. Làm sao tôi có thể thoát khỏi tất cả các bệnh tật và đau khổ này. Chẳng nhẽ con người lại phải sống một cách vô vọng và chịu đựng sinh lão bệnh tử hay sao?

Vào tháng 5 năm 1995, một người đồng nghiệp đưa cho tôi quyển sách Chuyển Pháp Luân chứa các bài giảng chính của Pháp Luân Đại Pháp. Tối hôm đó tôi đã bị lôi cuốn bởi những lời giảng sâu rộng trong cuốn sách. Tại sao tôi lại chưa bao giờ nghĩ đến việc bước ra khỏi phạm vi của y học để nhìn bệnh tật từ một góc độ khác? Tại sao tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc đột phá các rào cản của kiến thức hiện có để nhìn lại nhân loại và vũ trụ?

Cầm quyển sách trong tay tôi cảm thấy như tôi vừa mới nhận được một kho báu vô giá và không thể đặt được quyển sách xuống. Tôi đọc liền 6 bài giảng một lúc. Vào cuối tháng 5 tôi bắt đầu đọc lại quyển sách lần thứ hai một cách chăm chú. Tôi nhận ra rằng còn có một lĩnh vực kiến thức còn rộng và cao hơn những gì tôi đã học trong suốt những năm qua mà tôi chỉ có thể có được bằng cách tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đọc lại quyển Chuyển Pháp Luân nhiều lần và qua việc tăng cường hiểu biết của mình tôi cuối cùng đã quyết định đi trên con đường tu luyện vào cuối tháng 6. Tôi cũng học 5 bài tập động tác và làm theo tiểu chuẩn của người tu luyện để đề cao tâm tính của mình.

Thông qua việc tu luyện, các biến đổi rõ ràng liên tục diễn ra trên thân thể tôi và nhiều bệnh tật đã biến mất. Do vấn đề với đốt sống cổ mà trước kia tôi phải đeo găng tay khi đi ra ngoài; nếu không nếu tay tôi bị lạnh thì ban đêm tôi sẽ mất ngủ, vì hai cánh tay tôi sẽ bị tê và cực kỳ đau. Vào mùa đông năm 1995, khi nhiệt độ khoảng -10°C nhưng tôi vẫn không phải đi găng tay khi đi ra ngoài trời nhưng tối đến tôi vẫn ngủ như một đứa trẻ mà không bị khó chịu chút nào cả. Trước kia cơ thể tôi rất nhạy cảm với nóng lạnh. Tôi không thể thiếu quạt vào mùa hè và phải mặc rất nhiều quần áo khi trời chỉ lạnh đi có một chút. Giờ đây sau khi tập Pháp Luân Công tôi không còn thấy quá nóng vào mùa hè nữa. Khi những người khác nóng đổ mồ hôi hột, thì tôi cũng không toát mồ hôi nhiều lắm. Vào mùa thu, khi mọi người bắt đầu mặc áo ấm thì tôi vẫn chưa cảm thấy lạnh lắm. Hơn nữa, trước kia tôi không thể chịu được đói. Tôi sẽ cảm thấy yếu và chóng mặt nếu không ăn chỉ có một bữa. Giờ đây ngay cả khi quá bận việc đến nỗi không có thời gian để ăn tôi vẫn cảm thấy rất khỏe mạnh.

Tôi là một bằng chứng rằng một người gần 50 tuổi với một thân thể đầy bệnh tật có thể có những biến đổi to lớn về sức khỏe nhờ tập luyện Pháp Luân Công. Đây là điều không thể giải thích được bằng kiến thức hiện thời về nhân thể học. Tôi đã nhận ra thông qua kinh nghiệm tu luyện của chính mình rằng những gì chúng ta hiểu biết hiện nay là cực kỳ hữu hạn và rằng Pháp Luân Đại Pháp thực sự là một khoa học!

Câu chuyện đầy cảm hứng của một người đã từng là bệnh nhân máu trắng

ZHANG SHUJUN

Tôi là Zhang Shujun, một phụ nữ 35 tuổi. Như phần lớn những người trẻ tuổi khác, tôi yêu cuộc sống và đã tràn đầy sức sống. Nhưng tôi lại mắc bệnh máu trắng khi tôi mới chỉ có 26 tuổi. Căn bệnh đến với tôi như một cú đánh chết người nhằm vào cuộc sống của tôi. Tâm trí tôi trở nên trống rỗng và nước mắt lăn dài bất tận trên mặt tôi khi tôi nằm trong bệnh viện. Tại sao lại là tôi? Tại sao cuộc sống lại bất công với tôi như vậy?

Các liệu pháp điều trị đau đớn bất tận đã làm suy yếu hệ thống miễn dịch của tôi. Tôi luôn luôn bị cúm và thường xuyên sốt cao. Vì tôi mẫn cảm với các thuốc điều trị ung thư nên tôi thường bị ngứa ngáy khó chịu khắp toàn thân. Tôi phải gãi mạnh đến nỗi chảy cả máu. Vì thời gian điều trị kéo dài và thường xuyên phải truyền máu, phần da ở mu bàn tay của tôi trở nên cứng lại. Tôi cảm thấy khó ở và bị nôn mỗi khi phải truyền máu.

Sau một năm vật lộn đau đớn mái tóc đen dài của tôi đã bị rụng do liều lượng lớn của hóa trị liệu và xạ trị liệu. Tôi bị sụt 13,6 kg chỉ trong vòng có vài ngày. Tôi cảm thấy tuyệt vọng sau khi thấy nhiều bệnh nhân máu trắng khác lần lượt ra đi. Tôi bắt đầu liên tục suy nghĩ về cuộc đời mình và ý nghĩa của cuộc sống: con người nhận ra mình nhỏ bé và bất lực khi phải đối mặt với cái chết. Dù họ có giàu có và có địa vị cao như thế nào trên thế giới đi chăng nữa thì trên thực tế họ chẳng có gì cả. Tôi liên tục tự hỏi rằng ai là thế lực bí ẩn điều khiển và cân bằng mọi thứ trên thế giới đau khổ này?

Các liệu pháp trị bệnh có rất nhiều rủi ro; cái gì cũng có thể dễ dàng lấy đi mạng sống của tôi. Vào thời gian đó, tôi gầy yếu, nước da xanh xao tối màu và không còn ra hình người nữa. Sức khỏe của tôi liên tục xấu đi ngay cả sau khi nhiều bệnh viện Tây và Trung y đã cố gắng chữa trị cho tôi. Bố mẹ tôi chăm sóc tôi và đã phải chịu đựng khổ sở cả về mặt tình cảm và tài chính. Tôi không biết mẹ tôi đã khóc sau lưng tôi biết bao nhiêu lần.

Tôi đã khóc không nguôi. Tôi không biết liệu có tồn tại sức mạnh nào có thể giúp tôi thoát khỏi lưỡi hái của tử thần hay không. Tôi cầu mong và hy vọng rằng tôi sẽ sống. Vào lúc này ở giữa sống và chết, tôi đột nhiên nhận ra rằng ý nghĩa của cuộc sống không chỉ là tìm kiếm hạnh phúc cho riêng mình; mà còn có nhiều thứ đáng quý và đẹp đẽ hơn nhiều!

Vào tháng 3 năm 1995, tôi may mắn được biết về Pháp Luân Đại Pháp. Đó là một bước ngoặt trong cuộc đời tôi. Lúc đầu khi tôi đến nơi tập công, tôi thậm chí không thể tập được bốn bài đầu vì tôi cực kỳ mệt và tim tôi rất yếu. Sau một thời gian cố gắng luyện công, cơ thể tôi dần dần cảm thấy thoải mái và tôi có thể dễ dàng tập các bài tập đứng trong khoảng một tiếng đồng hồ. Tôi cảm thấy tôi đã được cứu sống khỏi địa ngục của sự đau đớn và vô vọng! Đó quả thực là một điều thần kỳ!

Chỉ một tháng sau khi tôi bắt đầu tu luyện theo các nguyên tắc của Pháp Luân Đại Pháp là Chân Thiện Nhẫn, căn bệnh vốn không thể chữa trị được bằng y học hiện đại và đã tiêu tốn của gia đình tôi hàng trăm nghìn nhân dân tệ [hàng chục nghìn đô la Mỹ] đã hoàn toàn biến mất. Chẳng phải điều này đã chứng tỏ rằng Pháp Luân Đại Pháp là một khoa học thật sự và siêu thường là gì? Nụ cười đã quay trở lại trên khuôn mặt của tôi. Tôi đã từng là một phế nhân không thể tự chăm sóc chính mình, nhưng chẳng bao lâu tôi đã có thể làm việc nhà và chăm sóc bố mẹ. Bố mẹ tôi rất vui khi nhìn thấy sự thay đổi ở tôi.

Sau ba năm bị tra tấn của căn bệnh nguy hiểm này và các liệu pháp điều trị, cuối cùng tôi đã trải nghiệm được sự kỳ diệu của cuộc sống không bị đau đớn và bệnh tật. Những thay đổi trong tâm thể tôi đã làm cho tôi tin tưởng vững chắc vào chân lý của Pháp Luân Đại Pháp. Chỉ sau có 2 tháng tập luyện, tôi đã có thể đi làm trở lại. Trong cuộc sống hàng ngày của mình tôi tuân theo các nguyên tắc được diễn giải trong quyển sách chính của Pháp Luân Đại Pháp là Chuyển Pháp Luân. Tôi làm việc chăm chỉ và luôn luôn cân nhắc đến người khác trước. Tôi luôn cố gắng tìm ra lỗi của mình trước mỗi khi xảy ra mâu thuẫn. Dưới sự chỉ đạo của Pháp [nguyên tắc/nguyên lý], tôi cố gắng đạt đến cảnh giới của vô ngã và vị tha. Thủ trưởng và các đồng nghiệp ở cơ quan tôi đã thấy rõ những thay đổi của tôi.

Mẹ tôi cũng đã thay đổi rất nhiều sau khi bà bắt đầu tập luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tất cả các bệnh tật của bà đã biến mất cũng như tính tình nóng nảy của bà. Trước kia bà thường cãi lộn với bố tôi còn bây giờ bà đã trở nên hiền lành và nhẫn nhịn sau khi tập Pháp Luân Đại Pháp. Gia đình tôi hạnh phúc và sống với nhau rất hòa thuận.

Đại Pháp đã trả lại cuộc sống cho tôi; nên tôi có thể sống có ích cho những người khác và nỗ lực giải thích sự thật và thức tỉnh lương tri của mọi người. Tôi cảm thấy buồn khi nhìn thấy mọi người sống chạy theo danh lợi và vật lộn một cách vô vọng chống chọi với các bệnh nan y.

Vì thế, khi một số người trong chính quyền bắt đầu đàn áp và phỉ báng Pháp Luân Công một cách sai lầm, tôi đã đến Bắc Kinh để giải thích sự thật và thức tỉnh lương tri của mọi người bằng những trải nghiệm của cá nhân mình và với cuộc sống của chính mình đã được Đại Pháp đem lại. Nhưng tôi đã bị bắt giữ một cách bất hợp pháp, bị giam giữ và bị cơ quan của tôi phạt. Giờ đây tôi đã bị buộc phải rời khỏi nhà và lang thang không nơi nương tựa để tránh khỏi bị đàn áp thêm nữa. Tuy nhiên tôi vẫn cảm thấy đáng giá nếu mọi người không còn bị mê hoặc bởi những lời giả dối của chính quyền sau khi tôi kể cho họ về những trải nghiệm của mình. Tôi hy vọng rằng mọi người có thể phân biệt chính tà và tốt xấu thông qua bản tính lương thiện của chính mình.

Tôi chân thành hy vọng tất cả mọi người trên thế giới này sẽ cảm nhận được niềm hạnh phúc tuyệt vời mà tôi cảm thấy! Giờ đây tôi đã hiểu tại sao những người tu luyện chúng ta phải có chính ngộ vô ngã và vị tha. Mục tiêu trong cuộc đời của một người tu luyện là hoàn toàn vì lợi ích của những người khác.

23/3/2001

Ghi chú của ban biên tập:

Vì lý do an toàn nên danh tính trong bài đã được thay đổi. Tất cả tên của các bệnh viện, bác sĩ, và địa chỉ đã được bỏ đi.

Khỏi bệnh thiếu máu sau 20 năm khổ sở

Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp 41 tuổi. Hôm nay tôi muốn tiết lộ những trải nghiệm kỳ diệu của chính mình.

Khi tôi lên 11 tuổi tôi được chẩn đoán là mắc bệnh thiếu máu hay là bị bệnh ở tủy xương. Khi bệnh thiếu máu trở nên rất nghiêm trọng, tôi đã không thể tự chăm sóc chính mình và phải dựa vào thuốc để có thể sống sót.

Trong 20 năm qua, tổng cộng lượng thuốc mà tôi đã uống có lẽ phải chất đầy một chiếc xe tải và các chi phí chữa bệnh của tôi lên đến khoảng hơn 100 nghìn nhân dân tệ. (1) Còn về sự nghiệp của tôi, các mục tiêu cũng như gia đình thì tôi chỉ có thể mơ ước chứ không thể nào đạt được. Khi tôi hơn mười tuổi, căn bệnh đã trở nên nặng hơn lên. Do số lượng tiểu huyết cầu thấp nên kỳ kinh nguyệt đầu tiên của tôi đã kéo dài hơn 10 ngày không dừng và tôi đã trở nên rất yếu. Tôi đến bệnh viện để truyền máu và phải tiêm thuốc để cầm máu.

Việc này chỉ có thể giải quyết vấn đề của tôi trong lần này. Tháng sau và các tháng sau nữa tôi lại gặp phải vấn đề tương tự. Căn bênh của tôi đã làm tan vỡ trái tim cha mẹ tôi. Để chữa bệnh cho tôi, bố mẹ tôi đã liên hệ với tất cả các bệnh viện trên toàn quốc và tôi đã uống tất cả các loại thuốc mà mọi người nói là có thể chữa căn bệnh này bao gồm tất cả các liệu pháp bí truyền nhưng không có cách chữa nào có tác dụng cả.

Một ngày vào năm 1985, bụng tôi trướng lên, toàn thân tôi trở nên rất yếu và khó thở. Bố mẹ tôi ngay lập tức đưa tôi đến bệnh viện và bác sĩ nói rằng tôi bị vỡ mạch máu ở bụng (máu chảy ra đã làm bụng tôi trướng lên). Bác sĩ bảo bố mẹ tôi rằng cần phải phẫu thuật cho tôi nhưng khả năng thành công là không cao lắm. Có thể là tôi sẽ không qua khỏi sau khi mổ. Sau đó một số chuyên gia đã sử dụng một loại thuốc mới và máu ngừng chảy.

Khi căn bệnh của tôi vào lúc tồi tệ nhất, số lượng hồng cầu của tôi rất là thấp. Tôi đã được cứu sống từ bên lề cái chết rất nhiều lần. Có một lần mà tiêm thuốc và truyền máu không có tác dụng, và cuối cùng tôi được tiếp tiểu huyết cầu để có thể sống sót. Cách cấp cứu này đã diễn ra rất nhiều lần đến nỗi tôi không còn có thể nhớ được nữa. Trái tim tôi tan vỡ khi nhìn thấy bố mẹ bạc tóc vì lo lắng cho bệnh tình của tôi, và tôi thấy ghét mình rằng mình quá vô dụng. Tôi cảm thấy rằng cuộc sống của tôi không có ý nghĩa và đã mất đi ý chí chống lại bệnh tật.

Vào mùa đông năm 1998, có một người bạn đến thăm tôi. Cô ấy nói rằng cô đã khỏi bệnh sau khi tập Pháp Luân Công và khuyên tôi nên học. Nhìn thấy khuôn mặt hồng hào khỏe mạnh và thái độ vui vẻ của cô, tôi thực sự không thể tin được rằng cô đã từng bị ốm suốt và bây giờ rất khỏe mạnh và vui vẻ. Vì thế mà tôi bắt đầu tập Pháp Luân Công.

Đầu tiên, tôi chỉ nghĩ rằng tôi sẽ thử nhưng sau khi đọc sách của Sư Phụ và nghe băng ghi bài giảng của ông tôi đã hiểu ra ý nghĩa của đời người, chúng ta sống vì điều gì và nên sống như thế nào. Sau khi tiếp tục học Pháp (2) tôi đã thay đổi tư tưởng của mình rất nhiều. Về vấn đề đối xử với mọi người và làm các việc tôi đã cố gắng hêt sức để làm theo những lời dạy và tiêu chuẩn của Pháp Luân Đại Pháp. Bệnh của tôi nhẹ đi hàng ngày và dần dần tôi đã có thể ngừng uống thuốc.

Bệnh của tôi giờ đã khỏi và tôi không còn cần phải uống thuốc nữa. Tôi đã không thể làm như vậy trước khi học Pháp Luân Đại Pháp. Sức khỏe của tôi bây giờ rất tốt và tôi thậm chí không còn bị cảm nữa. Tôi hiểu rằng chính là Pháp Luân Đại Pháp đã chữa khỏi bệnh cho tôi và Sư Phụ đã cho tôi một cuộc đời thứ hai.

(1) Đơn vị tiền tệ của Trung Quốc: một người lao động bình thường ở Trung Quốc kiếm được khoảng 500 nhân dân tệ mỗi tháng.
(2) Pháp: các luật và nguyên lý; các lời dạy của Pháp Luân Đại Pháp

Một bác sĩ mô tả những tiến triển tốt về bệnh tiểu đường của mẹ cô sau khi tập Pháp Luân Công

Bác sĩ GABRIELA E. GARCIA

Mẹ tôi là một người phụ nữ 61 tuổi, trước kia bị bệnh tiểu đường. Không may là, hai người chị của bà cũng bị tiểu đường đã ra đi do phát hiện bệnh muộn. Năm năm trước đây, bà cũng bắt đầu có những triệu chứng của bệnh tiểu đường. Một bác sĩ nội tiết đã chẩn đoán ra căn bệnh, và bà đã được một bác sĩ nội tiết và một bác sĩ nội khoa điều trị bằng chế độ ăn kiêng và dùng thuốc. Vào tháng 5 năm nay, bệnh tiểu đường của mẹ tôi trở nên trầm trọng. Do tôi đã tập Pháp Luân Công được một thời gian và cảm thấy rất tốt cả về thể chất lẫn tinh thần, nên tôi đã quyết định giới thiệu cho bà.

Ba tháng sau, các bác sĩ gặp khó khăn trong việc điều chỉnh liều lượng thuốc cho bà, bởi vì mẹ tôi bắt đầu có đường huyết thấp. Các bác sĩ quyết định giảm liều lượng thuốc và sau đó quyết định đổi sang dùng các loại thuốc khác; tuy vậy bà vẫn tiếp tục bị đường huyết thấp. Cuối cùng thì vào tháng 10 các bác sĩ quyết định ngừng tất cả các loại thuốc và chỉ còn điều trị cho bà bằng chế độ ăn kiêng.

Bây giờ mẹ tôi rất vui vẻ và hạnh phúc. Như nhiều bệnh nhân khác, mẹ tôi không thích uống thuốc, và quan trọng nhất là, bà cảm thấy khỏe và có sức hơn. Tất cả mọi người trọng nhà đều rất vui mừng vì sức khỏe của bà đã có tiến triển tốt, đặc biệt là tôi, là một chuyên gia về thận, tôi biết rằng bệnh này nguy hiểm như thế nào. Tôi nghĩ phải kể rằng ở hội nghị gần đây nhất của Hội các chuyên gia về thận của Mỹ, các rối loạn thần kinh ngoại vi do tiểu đường, một biến chứng muộn của tiểu đường, đã được mô tả như là một căn bệnh ác tính và trên thực tế đúng là như vậy.

Cả gia đình tôi đều rất biết ơn Pháp Luân Công và nguyên lý Chân Thiện Nhẫn.

Ánh sáng đã quay trở lại với cuộc đời của một bệnh nhân tăng nhãn áp

Có một học viên ở chỗ luyện công của chúng tôi nói rằng trước khi bà bắt đầu tập luyện hơn 10 năm trước đây, bà đã nhận ra cái gì đó rất kỳ lạ trên mặt của tất cả mọi người. ‘Tại sao lại có các đốm đen trên mũi của tất cả mọi người như vậy?” Dần dần, hai mắt của bà ngày một trở nên khó chịu. Vào năm 1987, bà bắt đầu đi khám ở chỗ bác sĩ nhãn khoa và được kê đơn là phải nhỏ thuốc đau mắt thường xuyên.

Tuy nhiên, sau khi nhỏ thuốc đau mắt trong một thời gian dài, thị lực của bà vẫn không khá hơn là bao nhiêu. Thay vào đó, nhãn áp của bà vẫn tiếp tục tăng lên, và thị lực của bà dần dần kém đi và mắt trở nên mờ hơn. Vào đầu năm 1990, bệnh tăng nhãn áp của bà đã gây biến chứng với tròng đen và các triệu chứng trở nên rõ ràng hơn. Cuối cùng thì, bà phải tìm đến các bác sĩ giởi nhất chuyên về bệnh tăng nhãn áp tại Bệnh viện Đại học Quốc gia nổi tiếng ở Đài Loan. Vào thời gian đó, nhãn áp của bà thường lên cao tới mức làm bà lo sợ. Các bác sĩ bảo bà rằng nhãn áp cao quá có thể dẫn đến mù lòa. Nên không còn cách nào khác là phải thường xuyên đến Bệnh viện Đại học Quốc gia Đài Loan vào 4 giờ sáng để xếp hàng chờ khám bác sĩ. Trong mỗi lần khám, bà nói vài lời với bác sĩ rồi phải tiêm vào tĩnh mạch. Cả ngày thường trôi qua như vậy và việc tiêm tĩnh mạch cũng không giảm nhẹ được nhãn áp.

Vào năm 1995, bác sĩ nhãn khoa cuối cùng đã nói với bà rằng với tình trạng của bà thì thị lực của bà sẽ giảm dần và dần dần bà sẽ bị mù. Bác sĩ muốn bà chuẩn bị tinh thần cho trường hợp xấu nhất. Bác sĩ khuyên rằng bà nên phẫu thuật nhưng cũng nói rõ rằng chỉ có 30% hy vọng là bà không bị mù lòa và hy vọng khỏi hoàn toàn là còn thấp hơn. Vì bà sợ phải phẫu thuật, tiên lượng kém, và nhiều lý do khác bà đã trì hoãn quyết định của mình. Ngày lại nối ngày trôi qua trong tuyệt vọng và lo sợ bị mù lòa.

Sau đó, bạn bè bà giới thiệu Pháp Luân Công cho bà. Vào tháng 9/1997, bà đã tham dự khóa học Pháp Luân Đại Pháp kéo dài 9 ngày. Ban đầu, bà lần lượt đến luyện công ở các điểm luyện công khác nhau và thường tận dụng thời gian khi đang xếp hàng ở bệnh viện để đọc quyển Chuyển Pháp Luân. Thời gian qua đi, bà nghĩ, “Tại sao mỗi lần mình đến bệnh viện kiểm tra mức nhãn áp vẫn không giảm? Lượng thuốc mình dùng vẫn chưa giảm và thị lực của mình cũng vẫn chưa được cải thiện.”

Tình trạng này kéo dài cho đến tận năm 1999, khi bà trở nên kiên định và nghĩ, “Mình đã đến bệnh viện trong một thời gian lâu như vậy mà mắt mình vẫn chưa được cải thiện. Ngay cả nếu mình có phẫu thuật thì tỷ lệ thành công cũng rất thấp. Bên cạnh đó, bác sĩ đã nói rằng mình sẽ dần dần bị mù lòa nên có lẽ mình nên dùng thời gian còn lại của mình để thực sự tu luyện và học Pháp!” (Luật và các nguyên lý)

Không lâu sau bà có ý nghĩ là sẽ tu luyện Đại Pháp chuyên cần hơn thì một điểm luyện công được thành lập ở một công viên gần nhà. Bà tham gia các buổi luyện công chung vào mỗi sáng. Mặc dù mắt của bà bị mờ nhưng bà vẫn tham dự các buổi học Pháp ở khắp mọi nơi trong thị xã. Do khặp khó khăn hơn, bà đọc từng chữ từng câu trong quyển Chuyển Pháp Luân cùng với những người khác. Từng ít từng ít một, bà không còn cảm thấy áp lực cao ở trong mắt mình nữa, nên bà không còn phải đến bệnh viện nữa. Còn nữa, mặc dù mắt bà thường cảm thấy mệt mỏi sau khi nhìn lâu vào các thứ trên đường phố nhưng bà có thể đọc các quyển sách Đại Pháp rất rõ ràng. Đặc biệt là trong các buổi học Pháp chung, bà có thể đọc cùng với những người khác trong nhiều giờ đồng hồ. Mặc dù sau khi học cả ngày nhưng mắt của bà không hề cảm thấy mệt mỏi. Các học viên khác nói đùa với bà rằng, “Sư Phụ muốn bà học Pháp nhiều hơn. Nên bất kể là học Pháp bao lâu, mắt bà cũng sẽ không bị mệt mỏi.”

Đối với những người không phải là học viên thì điều này quả là rất kỳ lạ! Một người bị bệnh tăng nhãn áp đã được một bác sĩ chuyên khoa mắt hàng đầu thông báo rằng bà sắp bị mù lòa đã khỏe mạnh trở lại sau hai năm mà không phải đi đến bệnh viện nữa. Mắt của hầu hết mọi người sẽ bị đau sau khi đọc sách cả ngày nhưng mắt bà thì lại không. Tại sao tất cả lại thay đổi sau khi bà có ý nghĩ là sẽ kiên định trong việc tu luyện Đại Pháp. Câu trả lời rất là rõ ràng đối với các đệ tử Đại Pháp.

Năm ngoái, con gái của bà không phải là học viên, cảm thấy lo lắng về việc bà đã không đến bệnh viện khám trong một thời gian rất lâu và kiên quyết là bà phải đi khám. Bà không thể bỏ qua mối lo lắng của con gái nên bà đã đến bênh viện để kiểm tra. Bác sĩ nghĩ rằng bà đã dùng thuốc để kiểm soát các triệu chứng và bảo bà rằng “thuốc” đã có tác dụng trong việc kiểm soát nhãn áp. Bác sĩ khuyên bà không nên dừng uống thuốc. Bà mỉm cười. Sự thật là bà đã không phải dùng thuốc và tiêm tĩnh mạch hai năm rồi. Tất cả các lợi ích này đều đến từ việc tập luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Sau khi tự mình trải nghiệm hiệu quả của việc tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, bà đã giúp đỡ và hướng dẫn chồng mình bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp năm ngoái. Khi nhìn thấy cách bà chăm chỉ đọc sách Đại Pháp với mọi người, rất ít người tin rằng bà đã 65 tuổi và đã từng suýt bị mù lòa do bệnh tăng nhãn áp.

Nghiên cứu sinh Tiến sĩ: Bệnh thấp khớp của tôi đã biến mất – bài của một học viên ở Taoyuan, Đài Loan

Tôi là một nghiên cứu sinh tiến sĩ năm thứ nhất ở một trường đại hoc của Mỹ. Ngay sau Tết Âm lịch năm 2004, tôi bắt đầu bị đau ngón tay và cổ tay, có vẻ giống như bệnh đau khớp. Bác sĩ của trường chẩn đoán đây là một loại đau do dùng máy tính nhiều quá. Tôi phải dùng thuốc, nhưng thay vì thuyên giảm, tôi lại bị tác dụng phụ của thuốc như bị đau bụng chẳng hạn. Đến cuối tháng 2, chỗ đau lan đến tận vai. Vào đầu tháng 3, cơn đau như kim châm ở phái trên lưng và đầu gối làm tôi tỉnh giấc vào khoảng 2, 3 giờ sáng. Bác sĩ của trường không thể chẩn đoán ra nguyên nhân cơn đau của tôi. Ông giới thiệu tôi đến một bác sĩ chuyên khoa khớp và miễn dịch ở một bệnh viện nổi tiếng hơn ở địa phương. Vị bác sĩ đó khám cho tôi rất kỹ lưỡng nhưng cũng không thể chẩn đoán được nguyên nhân của bệnh. Ông khuyên rằng nếu các triệu chứng kéo dài đến 3 tháng thì rất nhiều khả năng nó là một loại của bênh thấp khớp. Sự không rõ ràng đó đã ảnh hưởng rất lớn đối với tôi và tình trạng của tôi đã trở nên tồi tệ hơn.

Tôi điên cuồng tìm kiếm trên Internet những thông tin về bệnh viêm khớp. Việc nghiên cứu của tôi đã cho thấy rằng các triệu chứng của tôi nhiều khả năng giống một loại thấp khớp nào đó. Tôi thậm chí trở nên không thể cầm đũa cho chặt được nữa. Tuy nhiên, tôi vẫn tiếp tục gửi nhiều thư điện tử đến các bác sĩ chuyên khoa khớp và miễn dịch ở các bệnh viện lớn trên khắp Đài Loan để tìm kiếm câu trả lời. Hầu hết họ đều trả lời rằng, “Có thể là anh bị thấp khớp, nhưng chúng tôi không thể chẩn đoán cho anh nếu không gặp anh trực tiếp ở phòng khám của chúng tôi ở Đài Loan.” Điều này làm cho tôi rất không vui.

Tình trạng của tôi tiếp tục tồi tệ đi và việc đi lại của tôi cũng đã trở nên khó khăn. Căn bệnh này thường tấn công các khớp trước. Các khớp có thể bị biến dạng nghiêm trọng, và sau đó nó có thể tấn công đến tim. Sau vài năm hay thậm chí là có thể vài chục năm, bệnh nhân có thể chết. Bố mẹ tôi đã gần 60 tuổi và phải tự nuôi mình và em trai em gái tôi bằng đồng lương hưu ít ỏi của mình. Nó sẽ là một gánh nặng lớn đối với bố mẹ tôi nếu bố mẹ tôi phải trả tiền chữa bệnh cho tôi. Tôi hoàn toàn tuyệt vọng vì những cơn đau mà tôi phải chịu.

Tôi nhìn lại lần cuối cùng các tài liệu mà tôi thu thập được trên Internet về bệnh thấp khớp. Đột nhiên có một cái gì đó làm tôi chú ý. Tôi tìm thấy một bài trên một trang web của một ai đó đã chữa khỏi bệnh thấp khớp. Tôi nhanh chóng lướt qua bài đó do một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc viết. Trong lòng tôi rất nghi ngờ. Liệu điều này có phải thật không? Sau đó tôi xem tất cả các bài viết trên trang web đó. Tôi đọc thấy rằng ung thư, bệnh xương phát triển nhanh, và các bệnh kỳ lạ khác đều đã được chữa khỏi nhờ tập Pháp Luân Công. Một tia hy vọng lớn lóe lên trong tim tôi. Tôi nghĩ rằng tôi nên học Pháp Luân Công càng sớm càng tốt nếu nó thần kỳ như vậy. Tôi tìm kiếm trên Internet với từ khóa Pháp Luân Công. Tôi tìm thấy các liên kết từ một trang web của Hồng Kông đến các trang web trên khắp thế giới. Từ đó tôi tìm thấy tên của các liên lạc viên ở nhiều trường Đại học ở Mỹ. Họ cung cấp các bài giảng Pháp Luân Công miễn phí. Thật ngạc nhiên là một tình nguyện viên Pháp Luân Công ở trường Đại học của tôi là một người Tây phương. Tôi ngay lập tức gửi thư điện tử và gọi điện cho anh ấy nhưng không gặp. Tôi thắc mắc liệu anh ấy đã ra trường chưa?

Tôi luống cuống nhưng vẫn tiếp tục tìm kiếm. Tôi tìm thấy trên trang web Pháp Luân Công của Hồng Kông các băng hình hướng dẫn tập năm bài công pháp của Pháp Luân Công. Theo khuyến nghị của các học viên, tôi nghe 9 bài giảng Pháp của Lý Sư Phụ trên Internet. Tôi tải xuống và in ra quyển sách Chuyển Pháp Luân là quyển sách chính của Pháp Luân Công và đọc qua một lần.

Sau khi đọc quyển Chuyển Pháp Luân lần đầu tiên trong đầu tôi có rất nhiều câu hỏi. Một số thuật ngữ tôi nghe tương đối mê tín nhưng theo khuyến nghị của các học viên khác mà tôi tìm thấy trên trang web, tôi biết rằng quyển Chuyển Pháp Luân dạy con người ta đề cao tâm tính của mình. Khi xem băng hình các bài giảng của Lý Sư Phụ, ban đầu tôi bị buồn ngủ. Nhưng tôi có ấn tượng sâu sắc về nụ cười và nỗ lực không mệt mỏi của Sư Phụ khi dạy con người ta hướng Thiện. Điều kỳ lạ là đêm thứ hai sau khi tôi học các bài công pháp và chính thức bắt đầu tập, tôi thấy rất nóng và phải đạp chăn ra khi ngủ. Ngày hôm sau, hơi thở tệ hại của tôi do bị bệnh đã biến mất.

Tôi tập luyện chăm chỉ hơn. Giờ đây tôi đã có thể ngủ ngon và thấy ngon miệng. Tôi quyết định quay trở lại Đài Loan bởi vì tôi không muốn làm phiền các bạn học cùng lớp nhiều quá. Tôi lại có hy vọng! Tôi biết rằng có rất nhiều học viên Pháp Luân Công ở Đài Loan, và tôi hy vọng là sẽ học được từ họ cho tiết của các bài tập. Tôi về đến Đài Loan vào buổi tối ngày 13/4/2004 trên xe lăn, và về đến nhà vào khoảng 11 giờ đêm. Vào 5 giờ sáng ngày 14/4 tôi đến điểm luyện công tại Trường Công nghiệp và Nông nghiệp Taoyuan để luyện công cùng với các học viên khác.

Vào buổi sáng ngày 15/4/2004 bố mẹ tôi đưa tôi đến Bệnh viện Changgen ở Linkou để gặp bác sĩ. Dùng các xét nghiệm chẩn đoán mới nhất cùng với các kết quả xét nghiệm máu trước đây, hai giáo sư y học đã chẩn đoán bênh của tôi là Hội chứng Hypermobility (đau lặp đi lặp lại ở một số khớp.) Các bác sĩ bảo tôi rằng tôi sẽ phải chịu đau đớn suốt đời. Họ bảo tôi rằng tôi sẽ không thể nhấc vật nặng hoặc làm việc nặng. Họ cũng nói với tôi rằng tôi sẽ phải sống phụ thuộc vào thuốc giảm đau suốt cuộc đời. Sau khi rời khỏi phòng khám của bác sĩ trên xe lăn tôi đã nhớ ra và bảo bố mẹ tôi rằng tôi muốn tập Pháp Luân Công!

Cùng ngày hôm đó, bố tôi mua cho tôi một quyển Chuyển Pháp Luân. Trong khi tôi đọc quyển Chuyển Pháp Luân lần thứ hai tôi tập nhiều hơn. Vào buổi tối ngày 16/4 tôi đi đến một buổi hội thảo học Pháp Luân Đại Pháp trên đôi chân khập khiễng của mình. Tôi nhớ lời của một học viên rằng: “Nếu anh có thể tự đi bộ đến điểm luyện công thì anh không cần phải làm phiền bố mình.” Nên tôi đi từ từ đến điểm luyện công Taoyuan.

Ngày 19/4, tôi tham dự một khóa học mới gồm 9 ngày về Pháp Luân Công. Các chấm đỏ xuất hiện trên cổ tôi cùng với ngứa không thể chịu nổi. Tôi phớt lờ chúng và tập bài 5, ngồi thiền bất cứ lúc nào tôi cảm thấy ngứa.

Khoảng một tuần sau, các chấm đỏ trên cổ tôi đã biến mất, và mặc dù tôi vẫn cảm thấy hơi đau ở đầu gối, nhưng tôi đã có thể đi lại như một người bình thường. Ban đầu tôi chỉ có thể ngồi thiền trong 10 phút. Bây giờ tôi có thể ngồi 50 phút. Mợ ba, cậu ba và những người bạn của mẹ tôi tất cả đều bắt đầu tập Pháp Luân Công sau khi nhìn thấy những thay đổi nơi tôi.

Việc phỉ báng Pháp Luân Đại Pháp của Giang Trạch Dân và những người theo ông ta ở Trung Quốc là một sự tuyên truyền đã lừa dối rất nhiều người. Giờ đây, sau khi đã rất may mắn trở thành một học viên Pháp Luân Công, tôi sẽ tập luyện chăm chỉ. Tôi sẽ cố gắng hêt sức để nói cho nhiều người hơn nữa biết sự thực về cuộc đàn áp Pháp Luân Công ở Trung Quốc và về khả năng trị bệnh kỳ diệu của Pháp Luân Công.

U não và bệnh xương đã biến mất – bài của một học viên ở Trung Quốc

Tôi là một y tá 43 tuổi. Tôi đã phải chịu nhiều bệnh tật kể từ lần sinh nhật lần thứ 33 của tôi. Vào dịp Tết âm lịch năm 1989, nửa bên phải của thân thể tôi tự nhiên bị tê liệt. Giọng nói của tôi bị nhịu và lắp, và tôi gặp khó khăn trong việc ăn uống. Các cơ ở mắt và miệng của tôi bị giật không thể kiểm soát nổi, nên tôi trông giống như một người bị đột quỵ. Nước bọt liên tục chay ra từ miệng tôi. Tôi phải nằm liệt giường ở bệnh viện trong đau đớn vô cùng.

Ảnh chụp cắt lớp cho thấy một bóng ảnh cỡ như hạt dẻ ở thùy đỉnh bên phải não của tôi. Tôi được biết rằng tôi bị một loại u não. Cả gia đình lo sợ cho sức khỏe của tôi. Các chuyên gia chẩn đoán tôi có đa xơ cứng và kê đơn cho tôi liều cao steroids để điều trị. Tuy nhiên, sau 10 tháng, mặc dù tình trạng của tôi đã trở nên ổn định, tôi vẫn không thể cử động chân và tay phải của mình. Một năm rưỡi sau tôi bị một biến chứng nghiêm trọng hoại tử vô trùng của các đầu đùi [một loại bệnh xương khó chữa ảnh hưởng đến đùi hay xương đùi lớn]. Hông trái tôi trở nên bị biến dạng. Các bác sĩ giải thích chẩn đoán của họ cho tôi và yêu cầu tôi nằm yên tại chỗ ngay lập tức. Họ yêu cầu tôi tuyệt đối không được đi lại nếu không tôi sẽ phải phẫu thuật nhiều lần để lắp các đầu xương đùi nhân tạo. Khi nghe thấy điều này tôi đã ngã xuống sàn nhà và khóc rất lâu. Tôi gần như đã không còn muốn tiếp tục sống nữa.

Sau đó tôi phải điều trị dài ngày cho bệnh hoại tử vô trùng đầu xương đùi. Tôi phải tuân theo chế độ điều trị thảo dược hàng ngày. Sáu lần mỗi tháng tôi phải đi đến bệnh viện để giảm áp lực xương bằng cách các bác sĩ khoan vào đầu xương đùi tôi với sự trợ giúp của hình ảnh X-quang để tiêm thuốc vào hông tôi. Cách điều trị này cực kỳ đau đớn nên tôi phải dùng thuốc giảm đau liều cao 3 ngày liền sau khi điều trị. Tôi đã đi nhiều nơi để điều trị và tốn rất nhiều tiền, nhưng không có hiệu quả lắm. Ngày này qua ngày khác trong hơn 3 năm trời tôi phải chịu đau đớn tột cùng.

Sau đó tôi phát hiện ra Pháp Luân Đại Pháp. Những lời giảng của Lý Sư Phụ đã làm tôi xúc động và đã dẫn đường cho tôi như một ngọn đèn soi sáng để vượt ra khỏi bể khổ. Tôi đã quyết định ngay rằng tôi muốn học Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đọc các quyển sách của Pháp Luân Đại Pháp nhiều lần. Gió, mưa, nắng hè hay cái lạnh của mùa đông cũng không làm cho tôi nhỡ một buổi tập công ngoài trời hàng ngày nào. Tôi đo lường chính mình theo các tiêu chuẩn của Pháp Luân Đại Pháp trong tất cả mọi việc mà tôi làm và cố gắng tiến về phía trước trên con đường tu luyện gian nan.

Sau khi kiên định tập Pháp Luân Đại Pháp 1 năm 10 tháng tôi đã khỏi chứng nói lắp và có thể đọc to rõ ràng quyển Chuyển Pháp Luân. Thay vì nằm liệt giường tôi đã có thể đạp xe. Mắt cá và ngón chân cái của tôi đã linh hoạt trở lại và chứng đau hông của tôi do bệnh xương gây ra đã biến mất. Hình chụp kiểm tra đã xác nhận rằng các đầu xương đùi của tôi đã trở lại bình thường.

Bệnh hoại tử vô trùng các đầu xương đùi là một trong các bệnh khó chữa nhất trên thế giới và không thể chữa được bằng tiền và công nghệ. Thế nhưng nó đã lặng lẽ biến mất khỏi một học viên Pháp Luân Đại Pháp mà không cần điều trị gì cả. Đây là một bằng chứng rõ ràng nữa về khả năng trị bệnh kỳ diệu của Pháp Luân Đại Pháp.

Một bác sĩ ở Đài Loan: Hầu hết các bệnh tật của tôi bây giờ chỉ còn là quá khứ

Tên tôi là Lai Jiandeng 53 tuổi. Tôi là một bác sĩ chuyên khoa Tai Mũi Họng. Tôi bắt đầu tập Pháp Luân Công tháng 3 năm 1997. Tôi đã bị các loại bệnh tật suốt cuộc đời mình. Tôi đã từng tranh đấu với mọi người vì lợi ích cá nhân và sức khỏe của tôi đã sa sút đi từ năm đó. Trong mười năm qua, tôi đã xuống dốc tới tận đáy – và sau đó tôi đã tìm thấy Pháp Luân Đại Pháp. Giờ đây, cuộc sống của tôi đã hoàn toàn thay đổi.

Tôi đã học Tây y và có một hiểu biết nhất định về trị bệnh và quá trình hồi phục một số bệnh tật. Khi tôi còn trẻ, tôi bị rất nhiều bệnh. Trong những năm ngay trước khi tôi tập Pháp Luân Công, tôi khổ sở vì bệnh viêm loét dạ dày, chảy máu dạ dày, đau lưng, đau mắt, váng đầu và đau dây thần kinh hông. Những vấn đề này thay nhau làm cho tôi đau khổ. Việc điều trị chỉ có thể ức chế tạm thời các triệu chứng, nhưng không thể ngăn chặn không cho bệnh tái phát.

Trước ngày lễ tảo mộ và bắt đầu một kỳ nghỉ dài, bệnh đau mắt của tôi xuất hiện. Hai mắt tôi bị đỏ trong hai ngày, và đột nhiên hai cầu mắt mưng mủ từ bên trong. Hai cầu mắt sưng to lên và cực kỳ đau đớn. Tôi gần như là không mở được mắt. Nhử mắt mưng đầy hai mắt tôi và cứ như là ai đó trát đầy hai mắt tôi. Tôi không thể tả được nỗi sợ hãi mạnh mẽ rằng tôi sẽ bị mù, bởi vì việc tiếp theo thường xảy ra là hai cầu mắt tôi sẽ mưng mủ và tôi không thể nhìn được nữa. Ngay lập tức, tôi đi đến gặp một bác sĩ nhãn khoa để tiêm thuốc trực tiếp vào mí mắt. Người ta thường tiêm vào cơ, dưới da hay vào tĩnh mạch, nhưng tôi thì bị tiêm trực tiếp vào mí mắt và vào mô xung quanh cầu mắt. Đôi khi tôi phải tiêm hai lần một ngày. Các triệu chứng đã thuyên giảm sau khoảng hai tuần.

Đó mới chỉ là bắt đầu của một cơn ác mộng. Căn bệnh tái phát vào tất cả các mùa xuân. Việc tiêm thuốc chỉ ức chế các triệu chứng ở bề mặt nhưng không thể điều trị nguyên nhân sâu xa ở bên trong. Mỗi lần bệnh tái phát thường kéo dài khoảng một tháng và tôi phải tiêm xung quanh hai mắt nếu không sẽ rất khó kiểm soát các triệu chứng.

Sau hơn mười năm, tôi cực kỳ sợ căn bệnh này, bởi vì qua thời gian tôi có thể bị bệnh thận nếu như tôi không bị mù, và cuối cùng thì tôi có thể sẽ phải sống nhờ máy lọc thận. Căn bệnh này cũng thường đi kèm với bệnh viêm đốt sống [bệnh viêm nhiễm xương sống mãn tính] và xương sống của tôi bắt đầu đau hơn 20 năm trước. Sau khi tôi bị tai nạn xe hơi hơn 10 năm trước, lưng của tôi đau không thể chịu được, bên cạnh các biến chứng khác đã bị sẵn. Vào mùa đông, xương sống của tôi bị đau khi tôi di chuyển, khi tôi nằm yên, khi tôi lăn, và khi tôi ra khỏi giường. Khi tôi ngồi trong xe hơi, tôi không thể chịu nổi một va chạm nhẹ nhất nào. Tôi phải dùng hai tay đẩy để nâng người mình lên cho nhẹ cơn đau, và khi xe tăng tốc tôi cũng thấy đau. Xương sống của tôi đau đến nỗi ứa nước mắt khi xe đi vào ổ gà hoặc phanh đột ngột. Tôi sợ đến chết đi mất mỗi khi phải đi ra ngoài bằng xe hơi. Ngay cả khi tôi đi bộ ở nhà, tôi cũng không thể đi lại nhịp nhàng vì bị đau lưng, và nó đau bất kể là tôi ở trong tư thế nào.

Mẹ tôi đã đang nằm trờ chết khi lần đầu tiên tôi nhìn thấy các quyển sách của Pháp Luân Đại Pháp, nên lúc đó tôi chưa muốn đọc. Chỉ sau khi lễ tang của mẹ tôi xong tôi mới cầm quyển sách Pháp Luân Công và đột nhiên nhận ra rằng Pháp Luân Đại Pháp là điều mà tôi đã luôn luôn kiếm tìm, mặc dù tôi không biết rằng tôi đang muốn tìm điều này.

Mùa Hè tiếp theo, bệnh đau viêm loét dạ dày của tôi bắt đầu thuyên giảm và sau đó biến mất. Cái đau không thể chịu được ở xương sống của tôi cũng đã thuyên giảm một năm sau đó. Bệnh đau mắt của tôi quay trở lại một vài lần. Tôi tập bài ngồi thiền vì tôi không thể tập các bài động công. Cuối cùng thì bệnh vắng đầu cũng biến mất.

Hầu hết các bệnh tật của tôi bây giờ đã là quá khứ. Bây giờ tôi khỏe mạnh hơn tôi trước đây nhiều. Tôi đã thực sự trải nghiệm được một điều sâu sắc và siêu thường. Là một bác sĩ tôi hiểu về bệnh tật và cũng dễ được chữa bệnh. Tôi đã uống rất nhiều thuốc nhưng vẫn bị đau. Bây giờ thì tôi hiểu rằng chỉ có tu luyện mới có thể giúp cho con người ta trở nên thực sự hoàn toàn khỏe mạnh.

Pháp Luân Đại Pháp đã cho tôi những chỉ đạo trong cuộc đời. Nó đã giúp tôi giảm tức giận, mâu thuẫn và các cảm xúc xấu khác. Tôi có thể nhìn thấy các thiếu sót của mình và thông qua việc trân quý cơ duyên tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi sẽ tu luyện tinh tấn.

Đăng ngày 17/03/2007

[Để biết thêm thông tin và cách tập Pháp Luân Đại Pháp đề nghị đến trang web tại địa chỉ Internet sau http://www.phapluan.org – ghi chú của người dịch sang tiếng Việt]

Ngày đăng: 17-03-2007