Cuối cùng tôi cũng thấy hy vọng cho Trung Quốc – Phần II
23/05/2006 — Từ DAJIYUAN.COM
Một bạn học cũ của tôi đã từng rất hứng thú nói với tôi về các kế hoạch tìm kiếm nhà rất hay của anh. Anh ấy đã sở hữu một nhà chung cư ở Thượng Hải và một ở Bắc Kinh. Anh vẫn đang tìm kiếm một thành phố để mua một căn thứ ba. Tôi nói: “Có nhiều người không có một mái nhà, bao gồm cả những người mà nhà của họ đã bị chính quyền dùng bạo lực đánh sụp trái với nguyện ý của họ. Thậm chí cũng có những người không có đủ thức ăn, có những người bị nhiễm AIDS khi họ phải bán máu để mua thức ăn.” Anh ấy gật đầu đồng ý, nhưng vẫn tiếp tục nói về căn nhà chung cư thứ ba anh ấy đang cố mua. Tôi nhìn vào mặt anh ấy; trái tim tôi rỉ máu: ai đã biến một người đàn ông thành như thế này?
Sau đó tôi đã quy tất cả các thói hư tật xấu là do tính chất xấu xa trong đặc điểm của người Trung Quốc. Tôi đã nghĩ rằng nguồn gốc của cái xấu là do tính cách thấp kém của người Trung Quốc. Tuy nhiên, qua hàng ngàn năm qua, dân tộc Trung Hoa đã tin vào các giá trị truyền thống như nhân, nghĩa, lễ, trí và tín. Có nhiều ví dụ gây xúc động trong lịch sử. Tại sao tính cách của chúng ta lại xuống thấp như thế khi mà chúng ta cho rằng chúng ta đang trở lên văn minh hơn và tiến bộ kỹ thuật hơn? Bị giày vò vì sự rối rắm này và đau khổ, tôi đã cố không nghĩ nhiều vì tôi không phải lo lắng về thức ăn hay mái nhà cho mình. Một lần tôi đã được đọc bài phỏng vấn với Cheng Yizhong, ngưòi đã nói rằng anh đã sống trong một cái chuồng lợn đẹp với rất nhiều thức ăn và quần áo. Tôi không thể không cười vì sự phân tích này quá chính xác. Tôi, cùng với nhiều bạn của mình, tất cả đều đang sống trong một cái chuồng lợn như thế. Một số cái chuồng tốt hơn những cái khác. Một số cái thậm chí còn không có đủ thức ăn.
Khoảng một năm truớc tôi đọc “Chín Bài Bình Luận Về Đảng Cộng Sản” (Cửu Bình) trên mạng Internet. Khi lần đầu đọc, tôi đã nghĩ rằng từ ngữ quá khó chịu. Tôi biết ĐCSTQ là xấu, nhưng liệu nó xấu đến thế ư? Khi tôi đọc hết chương này đến chương khác, từng chương đã cởi bỏ từng mắc mớ trong tâm trí tôi. Khi tôi đọc xong Cửu Bình, tôi tự nói với chính mình: “Như vậy nó là thế đó. Mọi điều là do nó [ĐCSTQ]. Mình đã bị nó lừa dối, và dân tộc Trung Hoa đã chịu đau khổ quá nhiều từ nó! ĐCSTQ đã khởi xướng hết cuộc vận động này đến cuộc vận động khác. Nó tẩy não nhân dân Trung quốc, kiểm soát chặt chẽ hệ thống chính quyền hiện tại, chay đổi suy nghĩ của người dân một cách có mục đích và có thứ tự, và đã xoá ranh giới thiện và ác trong tâm trí nhân dân”. Điều này giải thích tại sao đạo đức và văn hoá của Trung Quốc lại tụt dốc nhanh như thế từ khi ĐCSTQ nắm quyền lực. Ngay sau đó, tôi đã thoái xuất khỏi ĐCSTQ và tất cả các tổ chức chi nhánh của nó trên mạng Interrnet. Từ ngày đó, tôi đã thấy hy vọng cho Trung Quốc.
Tôi biết các học viên Pháp Luân Công đang đối mặt với nguy hiểm rất lớn khi quảng bá Cửu Bình và giúp đỡ người dân thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Khi tôi đọc về sự đau khổ và chịu đựng họ trải qua trong những năm vừa qua, nước mắt thường lăn đầy trên mắt tôi. Đặc biệt khó khăn bởi vì mặc dù họ đang giúp nhân dân, họ lại thường bị báng bổ. Làm sao mà họ có thể làm việc này nếu họ không đạt tới một bậc tu luyện cao trong tâm trí họ? Tôi cũng biết rằng họ vẫn đang tu luyện, và rằng mục đích của họ không phải là bất cứ thứ gì trong thế giới con người. Nhân dân Trung Quốc cần tự cứu lấy mình nếu họ muốn có một tương lai. Mặc dù chúng ta đã được cho biết phương hướng, chúng ta cần tự mình bước trên con đường đó. Bởi vì tính cách yếu đuối của mình, tôi nghĩ tôi có thể không là một anh hùng dẫn đầu sự thay đổi, nhưng tôi đã đang hy vọng một vị anh hùng sẽ xuất hiện.
Khi luật sư Cao Trí Thịnh ra trước công chúng, nhận thức và dũng cảm của anh đã làm tôi bàng hoàng. Tôi cảm thấy rằng anh là một quà tặng của Thượng Đế để dẫn dắt nhân dân trên con đường của hy vọng. Tôi đang chú ý sát sao tình hình của Cao trong những tháng vừa qua. Nếu vào một bất kỳ ngày nào tôi không thể tìm thấy tin tức của anh, tôi lo lắng cho số phận của anh. Tôi thường kể lịch sử của anh với những người khác, bất chấp sự khác biệt [trong nhận thức] của một số người. Gần đây Cao đã đề nghị rằng nhân dân toàn thế giới tất cả tiến hành tuyệt thực để chống lại cuộc khủng bố này.
Tôi nghĩ rằng đã đến lúc tôi cần làm gì đó để giúp. Tôi đã quyết định tiến hành một cuộc tuyệt thực trong 24 giờ để hỗ trợ các nỗ lực chống lại cuộc khủng bố. Tôi hy vọng nhiều người dân Trung Quốc hơn nữa sẽ tham gia cùng với tôi. Nếu tình trạng của các bạn không cho phép các bạn công bố tên của mình, các bạn không cần nói ra tên của mình; thay vào đó các bạn có thể tiến hành tuyệt thực tại nhà và đưa tuyên bố lên mạng Internet. Các bạn cũng có thể nói với gia đình và bạn bè của mình.