Một quyển sách
đã truyền cảm hứng cho hơn 350 triệu người
thoái xuất khỏi Đảng Cộng Sản Trung Quốc

Sự tàn bạo của trại tập trung Tô Gia Đồn – Một phản ánh rõ ràng về bản chất của Trung Cộng

12/04/06

Bài viết của Âu Dương Phi

[MINH HUỆ 5-2-2006] Mọi người dùng từ “bí mật kinh dị” để mô tả bí mật về Trại Tập trung Tô Gia Đồn, nơi đặc vụ của Trung Cộng đã lấy nội tạng từ các học viên Pháp Luân Công vẫn còn đang sống và hoả thiêu thi thể của họ. Nó làm kinh tâm đến tất cả mọi người vì sự tàn độc không thể tin nổi và không thể tưởng tượng được.

Khi quân đội Mỹ tiến vào trại tập trung của Đức Quốc Xã vào thời điểm cuối của Thế Chiến thứ 2, họ đã bị sốc khi đối mặt với hàng đống xác chết, đó là điều không thể tin được đối với họ. Nhưng nếu họ đã biết rằng Đức Quốc Xã đã kích động lòng thù hận với người Do Thái và tẩy não mọi người với tuyên truyền rằng đời sống của người Do Thái thấp kém, và nếu họ đã biết rằng Đức Quốc Xã đã lùa người Do Thái ra khỏi nhà của họ và giết họ tuỳ tiện, họ sẽ không cảm thấy ghê tởm và kinh khủng về các trại tập trung không thể tin được như vậy.

Tương tự như thế, có lẽ việc lấy nội tạng tại Tô Gia Đồn không phải là kế hoạch tà ác được hoạch định ngay từ lúc khởi đầu, nhưng đúng hơn là “tự nhiên” mà hệ quả kinh khiếp của hành động điên cuồng và hùng hổ của những kẻ độc tài tham gia vào cuộc bức hại. Sau đây là một số điểm giải thích tình thế khủng khiếp được hình thành như thế nào.

1. Sự tồn tại của trại tập trung đã tạo ra những điều kiện để phạm tội

Vì nhiều học viên Pháp Luân Công đã bị bắt, các trại cưỡng bức lao động và các nhà tù đã quá đông. Chính quyền Trung Cộng thậm chí đã thả những tội phạm khác trước khi bản án của họ kết thúc để dành phòng giam cho các học viên Pháp Luân Công. Khi “bắt giữ bất hợp pháp” các học viên Pháp Luân Công, cảnh sát đã không theo yêu cầu của quy trình của chính quyền và luật pháp trong rất nhiều trường hợp. Nhiều học viên đã bị bắt tại nhà và thậm chí người nhà của họ không biết họ bị bắt giam ở đâu. Nhiều học viên Pháp Luân Công đã “biến mất”. Từ 2001, Trung Cộng đã bắt đầu xây dựng nhà tù đặc biệt dành để giam giữ các học viên Pháp Luân Công lâu dài. Chúng đã tuyên bố rằng các học viên sẽ bị tống giam cho đến khi chết. Giống như Đức Quốc Xã đã giết người Do Thái, những nơi nhiều học viên Pháp Luân Công đã biến mất đã được tạo ra với điều kiện cơ bản để phục vụ mưu đồ sát nhân ở Trại tập trung Tô Gia Đồn.

2. Các học viên Pháp Luân Công đã bị đối xử trong các trại cưỡng bức lao động như những tử tù

Pháp Luân Công đã bị tập đoàn Giang Trạch Dân và Trung Cộng coi như kẻ địch. Họ Giang đã cố san bằng Pháp Luân Công chỉ trong 3 tháng, nhưng hắn đã đánh giá thấp lực lượng của chính tín. Vì vậy cuộc bức hại đã trở nên điên cuồng và leo thang. Chúng ra lệnh cho các nhà tù và trại cưỡng bức lao động như: “Đánh các học viên Pháp Luân Công đến chết mà không phải chịu trách nhiệm”, “Đánh chết coi như là tự sát”, “Sau khi đánh chết các học viên Pháp Luân Công, nhà tù hay trại lao động không cần nhận diện trước khi hoả thiêu”.

3. Trung Cộng đã có 1 hệ thống thương mại giao dịch nội tạng từ các trại lao động, nhà tù đến bệnh viện

Sự thực, từ khi công nghệ y học về cấy ghép nội tạng được phát triển từ thập niên 70, Trung Cộng đã phát triển 1 hệ thống giao dịch nội tạng liên hệ giữa các bệnh viện và đơn vị cảnh sát địa phương. Chính quyền Trung Cộng đã tự công khai thừa nhận rằng hầu hết nội tạng để cấy ghép là từ các tử tù đã chết.

Từ khi cuộc bức hại Pháp Luân Công đã bắt đầu từ năm 1999, hàng trăm ngàn học viên Pháp Luân Công đã bị tra tấn trong các trại cưỡng bức lao động và các nhà tù. Trong nhiều trường hợp các học viên bị bức hại đến chết, thân nhân của họ đã phát hiện rằng thi thể của người thân của họ bị thiếu mất nội tạng. Các bác sĩ tại nhà tù cũng đã nhắc nhở cảnh sát không được đánh vào vùng thận của các học viên, vì thận rất hữu dụng.

Việc thu hoạch nội tạng này chỉ là diễn biến tiếp theo của 1 hệ thống đã đặt định, chỉ mở rộng từ việc lấy nội tạng từ các tử tù khác sang lấy nội tạng từ các học viên Pháp Luân Công. Các cai ngục và bác sĩ hợp tác với nhau để thu lấy nội tạng và đem bán. Họ đã thu được một số tiền lớn từ việc này.

4. Không hề có luật pháp quản chế hay tiêu chuẩn đạo đức nào

Như một tầng lớp “thù địch số 1” của Trung Cộng, các học viên Pháp Luân Công không được luật pháp bảo vệ họ. Vì thế những kẻ bức hại Pháp Luân Công không bị quản chế bởi luật pháp. Cũng như vậy, Trung Cộng sử dụng tất cả các tuyên truyền tiêu cực và nhục mạ để tẩy não công chúng, bao gồm cả sự kiện “Tự thiêu ở Thiên An Môn” được đạo diễn bởi La Cán và bè lũ của hắn. Trung Cộng xúi dục nhân dân căm thù Pháp Luân Công đến cùng cực. Hình ảnh các học viên Pháp Luân Công bị bóp méo, miêu tả họ như là những kẻ giết người, hay những kẻ mất trí, chúng làm cho các bác sĩ lẫy nội tạng từ các học viên Pháp Luân Công không có rào cản về đạo đức.

Tính mạng của các học viên bị coi như không có chút giá trị, và bị tuỳ ý xử trí. Đây là 1 khởi điểm quan trọng. Cơn ác mộng của người Do Thái bắt nguồn từ ý tưởng “Tính mạng người Do Thái không có giá trị”.

5. Có nhu cầu lớn trên thị trường nội tạng

Có một thị trường nội tạng lớn ở Trung Quốc, ở đó có khoảng hơn 1,5 triệu bệnh nhân, dựa theo tỷ lệ ghép thận của các bệnh nhân ở các nước phát triển, nhu cầu thận ở Trung Quốc là 50 ngàn mỗi năm. Hơn nữa, có rất nhiều người nước ngoài đến Trung Quốc để cấy ghép nội tạng. Trung Quốc trở thành “Trung tâm cấy ghép nội tạng”.

Theo Bộ Y tế Trung Quốc, từ năm 1993 đến 2005, có 59,540 ca ghép thận, 6,125 ca ghép gan và 248 ca ghép tim ở Trung Quốc. Số lượng phẫu thuật tăng hàng năm. Năm ngoái, có 2,700 ca ghép gan và 6,000 ca ghép thận. Cấy ghép tuỷ sống, giác mạc và các cấy ghép nội tạng khác, có hàng chục ngàn ca cấy ghép nội tạng đã thực hiện ở Trung Quốc năm 2005.

6. Có một lợi ích tiền bạc rất lớn cám dỗ

Số lượng cấy ghép nội tạng là một tiêu chí đánh giá các bệnh viện. Vì vậy, các bệnh viện cố gắng cấy ghép càng nhiều càng tốt. Có 368 bệnh viện tại Trung Quốc có thể ghép thận và hơn 200 bệnh viện có thể ghép gan. Thậm chí một vài bệnh viện tư ở ngoại ô không được trang bị thiết bị tốt, chỉ có thể làm một số ca phẫu thuật đơn giản, cũng cố gắng ghép nội tạng. Số lượng bệnh viện cấy ghép nội tạng ở Trung Quốc nhiều hơn nhiều ở Mỹ.

Quan trọng hơn là cấy ghép nội tạng đem lại lợi nhuận lớn. Trên trang Web của Trung tâm phục cấy ghép quốc tế Trung Quốc có đưa ra bảng giá:

Ghép thận: 62,000 US$ (đô la Mỹ)
Ghép gan: 98,000 ~ 130,000 US$ (đô la Mỹ)
Ghép phổi: 150,000 ~ 170,000 US$ (đô la Mỹ)
Ghép tim: 130,000 ~ 160,000US$ (đô la Mỹ)
Ghép giác mạc: 30,000 US$ (đô la Mỹ)

Một số bác sĩ không phải là chuyên gia cũng làm phẫu thuật để kiếm tiền. Nó được báo cáo trên chương trình truyền hình cáp tỉnh Quảng Đông, chương trình “Xã Hội Tung Hoành” rằng một sự cố y học trong khi ghép thận đã xảy ra do một bác sĩ không phải chuyên khoa tiết niệu.

Thiếu nội tạng là vấn đề tắc nghẽn trong công việc kinh doanh này. Cuộc bức hại Pháp Luân Công đã làm hàng ngàn các học viên Pháp Luân Công trở thành nguồn cung cấp nội tạng có sẵn. Đây là một cuộc kinh doanh tà ác tàn độc vô nhân đạo nhất trong thời đại hiện đại bắt đầu với sự bức hại.

7. Những trại tập trung trở thành nguồn cung cấp nội tạng sống

Dưới những trường hợp mô tả trên đây, kinh doanh nội tạng, bao gồm các trại cưỡng bức lao động, các nhà tù và các bệnh viện, tiêu điểm nhắm vào các học viên Pháp Luân Công tại các trại tập trung. Để kiếm tiền, kẻ tội phạm sẽ bán ma tuý hay làm những điều trái luật. Tương tự như vậy, tiền là động lực cơ bản để lấy nội tạng trong Trại tập trung Tô Gia Đồn. Sự khác biệt ở đây là những kẻ phạm tội cũng có cảm giác tội lỗi với việc buôn bán ma tuý dù ít dù nhiều, nhưng giết hại các học viên Pháp Luân Công hoàn toàn là phù hợp với mong muốn tà ác của Trung Cộng và tập đoàn họ Giang – tiêu diệt Pháp Luân Công. Vì vậy hệ thống tội phạm khát máu kết hợp việc kiếm lời lớn và bí mật thủ tiêu những người vô tội đã được thực hiện.

Tập đoàn họ Giang trước đây đã dùng các thủ đoạn khác nhau để ép cảnh sát trên toàn quốc bức hại Pháp Luân Công, nhưng với lợi ích tài chính lớn như vậy, “thu hoạch nội tạng” ở Tô Gia Đồn kết nối và chạy tất cả các hệ thống liên quan đến bức hại và biến “phụ trách đảm nhiệm” thành “kiếm tiền”. Chúng ta có thể tưởng tượng được là khi Giang và La Cán tìm thấy mối lợi từ thủ đoạn này, chúng phải cố gắng hết khả năng của chúng để đẩy mạnh hình thức bức hại này và yêu cầu hợp tác từ tất cả các thành phần liên quan.

8. Hoàn toàn không có lương tâm và vô đạo đức, không có nhân tính

Mỗi một người tham gia vào hệ thống thu thập nội tạng này phải chịu 1 thử thách rất lớn về “lương tri”. Tuy nhiên, việc chia một chuỗi của cả hệ thống thành từng mắt xích một đã làm suy giảm ảnh hưởng của đạo đức. Ví dụ, những người tiếp nhận nội tạng tương lai là do ham muốn kéo dài cuộc sống của họ. vì thế họ sẽ không tìm hiểu nguồn gốc của nội tạng. Đối với người đó, điều quan trọng nhất là giữ gìn mạng sống. Bác sĩ cũng giả vờ rằng ông ta không biết nguồn gốc. Với người đó, ai đó đưa ông ta nội tạng, và bệnh nhân thì đang nằm trên bàn mổ, và công việc của ông chỉ là phẫu thuật. Đối với những bác sĩ biết về việc thu thập nội tạng đó, những gì lừa dối trước mắt họ là các học viên Pháp Luân Công đã bị chết vì tra tấn tàn độc. Những bác sĩ này có thể tưởng tượng họ là những người “mất trí” hay tin rằng họ là những tử tù. Đối với bác sĩ, hạng người này dù chết sớm hay chết muộn, hay bị chết nhiều hay chết ít, thì cũng không có gì khác biệt. Đối với những tên cảnh sát liên quan đến, tiền là quan trọng nhất, và chúng sẽ làm bất cứ điều gì vì tiền. Hãy nghĩ xem, tên cảnh sát Hà Tuyết Kiện ở thành phố Trác Châu, tỉnh Hà Bắc đã cưỡng bức một học viên, một cụ bà đáng tuổi mẹ của hắn ngay trước mặt những tên cảnh sát khác. Cô Cao Dung Dung ở Thẩm Dương, với khuôn mặt xinh đẹp bị phá huỷ bởi sự tra tấn tàn bạo của cảnh sát, và cuối cùng đã bị chết vì tra tấn. Không có điều tà ác nào mà chúng không làm, những kẻ được huấn luyện bởi tập đoàn họ Giang đã hoàn toàn mất hết lương tri? Có còn chút lương tri gì trong tâm họ không?

9. Đối với những ai không tin vào sự tồn tại của cuộc bức hại, thì Trại Tập trung Tô Gia Đồn là bằng chứng tốt nhất

Ngay từ lúc đầu, các học viên Pháp Luân Công đã cố gắng hết khả năng của họ để tố cáo cuộc bức hại tà ác và tàn độc đang diễn ra ở Trung Quốc. Nhưng nhiều người đã không tin họ và đã không động tâm. Họ không tin rằng Trung Cộng tiếp tục vi phạm nhân quyền, chủ mưu tăng cường bức hại, dùng mọi cách thu thập nội tạng trái phép. Quả là tội ác kinh dị.

Nếu mọi người đều hiểu quá trình Trung Cộng đẩy cuộc bức hại leo thang, hệ thống thu thập nội tạng giữa các nhà tù, các trại cưỡng bức lao động và các bệnh viện; và hiểu sự tuyên truyền và nhục mạ Pháp Luân Công của Trung Cộng; sự ham muốn tà ác của tập đoàn họ Giang cũng như mưu cầu tiền bạc của những kẻ đi theo chúng, thì Trại Tập trung Tô Gia Đồn đã không gây ngạc nhiên đến kinh dị như vậy. Mọi người cũng sẽ biết rằng có lẽ bản tính lương tâm của tội ác ma quỷ của cuộc bức hại và một hệ thống bẩn thỉu đã sẵn có.

Trong cuộc bức hại và thu thập nội tạng, Trung Cộng và tập đoàn Giang Trạch Dân chắc hẳn đã “thoả mãn”, những bác sĩ và cảnh sát đang “phát tài”, còn những người theo công lý và thiên đường đang phẫn nộ. Bởi vậy tà ác không thể không sớm mạt vận được.

Ngày đăng: 12-04-2006
« | Bài tiếp »