Một quyển sách
đã truyền cảm hứng cho hơn 350 triệu người
thoái xuất khỏi Đảng Cộng Sản Trung Quốc

Vượt qua giới hạn của Đảng

31/01/2007
Viết bởi Cullum McConnell
Phóng viên Đại Kỷ Nguyên-Ngày 12 tháng 1, 2007

Cái bóng của Mao: Hai mẹ con đi ngang qua cửa ngọ môn của Bảo tàng viện Quân đội tại Bắc kinh và được một bức tượng to lớn của cựu độc tài Mao trạch Đông chào đón (Stephen Shaver/AFP/Getty Images)

Nhìn vào các toà nhà chọc trời lộng lẫy tại Hương cảng và xa vào núi non trùng điệp, tôi nghe một giọng nói phía sau tôi. Một người nói tiếng Quan thoại và với một giọng rất rõ ràng – người này từ Bắc kinh. Ngay sau đó, tôi giúp họ chụp hình chung những người này với các cảnh trí tại đó. Nhưng là một món quà chia tay, tôi với tay vào túi xách lấy ra một tờ bướm được xếp rất đẹp trong đó nói rõ về chính sách khủng bố Pháp Luân Công của đảng Cộng sản Trung quốc (ĐCSTQ) và đưa cho một người đàn ông đang đi với vợ. Khi người đàn ông tò mò nhận lấy, vợ ông ta đánh vào cánh tay của ông ngăn lại, và nhìn khó chịu với tôi, và bắt đầu giáo dục chồng bà. Bạn tôi cùng đi với tôi lúc đó rất kinh ngạc và thắc mắc vào những gì đang xảy ra, nhưng với tôi điều này chẳng lạ lùng gì.

Có thể rất khó nói chuyện với một người từ đại lục Trung quốc về chính phủ của họ. Ngay lúc họ biết về những gì bạn muốn nói với họ về những gì thì đại đa số nói rằng họ không thích thú chính trị hay thậm chí kết luận rằng bạn là moi móc bí mật quốc gia. Thật ra, những câu trả lời này, và sự trả lời của người đàn bà ở trên, là những loại trả lời mà người từ đại lục Trung quốc đã bị ĐCSTQ nhồi nhét.
Khi nói đến vấn đề này, những câu trả lời từ những người này chỉ là sự lập lại những gì mà đảng đã dạy họ đối với bất cứ vấn đề gì. Bạn có thể đã nghe những sự thảo luận và bạn biết là nó từ đâu có. Sự khác biệt giữa bạn và họ chỉ đơn giản là đường biên (sự giới hạn) của đảng.

Một phần lớn là tại sao nó lại như thế, không khác mấy, có thể là vì họ không có thể biết được tin tức đầy đủ, vì sự kiểm duyệt nghiêm ngặt của chế độ. Chính vì điều này, rất khó khăn để họ biết những gì mà chính phủ của họ không muốn cho họ biết, và vì thế dễ dàng cho họ tin tưởng vào những gì mà họ được dạy. Nhưng đây không phải là phần duy nhất. Phần khác là nằm trong vấn đề nhồi sọ của đảng trong nhiều năm qua bằng những phong trào chính trị. Đại đa số người Trung quốc tin rằng làm ngược lại với những gì mà đảng giới hạn chỉ đem lại sự đau khổ cho họ và gia đình họ. Vì lý do này, một sự sợ hãi tột độ khi làm như thế nẩy sinh. Và từ sự sợ hãi đó, thường xảy ra tình trạng: Không nhận lấy tài liệu, tờ bướm. Không nói chuyện với người khác về những vấn đề mà đặt nghi vấn về sự giới hạn của đảng. Tránh những vấn đề này bằng mọi giá. Làm như thế không ngoài mục đích là giữ chính họ ra khỏi chính sách khủng bố của chính phủ tại đại lục Trung quốc, nhưng nó không có ích gì với thế giới bên ngoài. Vì lý do này, có thật sự là họ không thích chính trị không? Có thể, có thể không, nhưng nó không phải là lý do tại sao họ lại quá sợ hãi nói chuyện về vấn đề này.

Cùng một lý do đó là sự kết tội chống lại những ai cố gắng nói với họ về những vấn đề này — bạn rất là moi móc, hay như họ thường nói “liên quan tới chính trị”. Nói chuyện với ai hay cho họ những tin tức về những hành động của chính phủ họ và những sự thật mà đảng che đậy và giấu diếm không phải là đi moi móc. Khi yêu cầu họ xé thẻ đảng viên ĐCSTQ hay ly khai khỏi đảng Cộng sản Trung quốc và những hành động sai trái cũng không phải là moi móc hay dính líu chính trị. Nó chỉ là một biểu lộ của sự quan tâm, lo lắng.

Khi đại đa số không chịu nhìn thẳng vào những gì mà chính phủ họ làm và chính phủ họ, và thậm chí chỉ trích những người làm như thế, thì chính phủ có thể giấu nhẹm tất cả những gì mà chúng làm. Và điều đáng buồn là đây chính là điều đã và đang xảy ra.

http://en.epochtimes.com/news/7-1-12/50359.html

Ngày đăng: 31-01-2007